NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 215

Ở Gary có sự ngây thơ khiến tôi băn khoăn. Hắn có vẻ là người

có sức hấp dẫn. Hắn là người đàn ông đúng như hàng xóm ở
Wilmington đã mô tả.

“Anh vừa mới nghĩ gì? Một phút trước ấy?” tôi hỏi. “Trước khi

tôi chen ngang suy nghĩ của anh.”

Gary mỉm cười và lắc đầu. “Tôi cũng chẳng biết. Khi ấy tôi đang

nghĩ gì à? Ồ, tôi biết là gì rồi. Tôi đang nhớ là sinh nhật mình rơi vào
tháng này. Tôi cứ nghĩ mãi đến cảnh mình sẽ đột nhiên tỉnh giấc và
thoát khỏi nơi này. Đó là một suy nghĩ lặp đi lặp lại, một chủ đề xuyên
suốt trong suy nghĩ của tôi.”

“Hãy nhớ lại một chút cho tôi. Kể lại cho tôi nghe anh đã bị bắt

thế nào,” tôi nói và chuyển chủ đề.

“Tôi thức dậy, tôi vào một xe cảnh sát bên ngoài tiệm

McDonald.” Hắn nhất quán về điểm này. Cách đây hai ngày hắn đã kể
cho tôi y như vậy. “Hai cánh tay tôi bị còng sau lưng. Sau đó họ còn
dùng còng chân.”

“Anh không biết mình vào xe cảnh sát như thế nào à?” tôi hỏi.

Trời, hắn giỏi trò này quá. Giọng nhẹ nhàng, rất dễ chịu và đáng tin.

“Không, và tôi cũng không biết làm thế nào mình đến được một

tiệm McDonald ở Wilkinsburg. Đó là điều kỳ quặc nhất từng xảy ra
với tôi.”

“Tôi có thể hình dung được chuyện đó.”
Một giả thuyết đã xuất hiện trong đầu tôi trong hành trình rời

khỏi Washington. Giả thuyết này ít khả năng thành công nhưng có lẽ
giải thích được một số điều mà cho tới giờ vẫn còn vô lý.

“Trước đây đã từng có chuyện thế này xảy ra với anh chưa?” tôi

hỏi. “Mấy chuyện mơ hồ thế này, Gary?”

“Chưa. Tôi chưa bao giờ gặp rắc rối. Chưa bao giờ bị bắt. Ông có

thể xác minh điều đó, đúng không? Tất nhiên là ông có thể.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.