NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 218

‘tỉnh lại’. Lấy lại ý thức hoàn toàn. Chẳng hạn, có thể tôi đang dùng
bữa. Nhưng tôi không biết mình đã vào nhà hàng như thế nào.”

“Anh đã nhờ tới ai để giải quyết chuyện này chưa? Anh đã cố

gắng tìm sự giúp đỡ chưa? Từ một bác sĩ?”

Hắn nhắm chặt đôi mắt nâu hạt dẻ rất trong - đặc điểm nổi bật

nhất của hắn. Khi mở mắt, một nụ cười thoáng qua trên gương mặt
hắn.

“Chúng tôi không có tiền dành cho các chuyên gia tâm thần học.

Chúng tôi gần như chỉ đủ sống. Đó là lý do vì sao tôi lại trầm uất đến
thế. Chúng tôi đang mắc nợ hơn ba mươi ngàn đô. Gia đình tôi đang
nợ ba mươi ngàn đô, còn tôi thì đang ở đây, trong tù.”

Soneji ngừng nói và lại nhìn tôi. Hắn không ngại nhìn chằm chằm

và cố gắng đọc nét mặt tôi. Tôi đang thấy ở hắn sự hợp tác, ổn định và
nhìn chung là tỉnh táo.

Tôi cũng biết rằng bất kỳ ai làm việc với hắn đều có thể là nạn

nhân của sự kiểm soát và điều khiển từ một tên tâm thần cực kỳ thông
minh và tài giỏi. Trước tôi, hắn đã lừa được rất nhiều người; rõ ràng
hắn giỏi việc ấy.

“Cho tới lúc này thì tôi tin anh,” cuối cùng tôi nói với Soneji.

“Tôi có thể hiểu những điều anh đang nói. Tôi muốn giúp anh nếu có
thể.”

Đột nhiên nước mắt Soneji dâng lên và chảy tràn xuống hai má.

Rồi hắn chìa hai bàn tay về phía tôi.

Tôi chìa tay ra và nắm lấy hai bàn tay Gary Soneji/ Murphy. Hai

bàn tay rất lạnh. Hình như hắn sợ. “Tôi vô tội,” hắn nói. “Tôi biết điều
đó nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi vô tội.”

Tôi về đến nhà thì đã khuya. Khi tôi chuẩn bị rẽ vào nhà thì một chiếc
xe máy lướt tới cạnh xe tôi. Chuyện quái gì thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.