NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 219

“Thưa ông, xin hãy đi theo tôi,” người trên xe mô tô nói. Câu nói

được truyền đạt gần như hoàn hảo theo phong cách của cảnh sát tuần
tra. “Cứ đi ngay sau.”

Đó là Jezzie. Cô bắt đầu cười to và tôi cũng thế. Tôi biết rằng cô

đang gắng dụ tôi trở lại miền đất của sự sống. Cô đã nói với tôi rằng
tôi đang dành quá nhiều sức cho vụ án. Cô nhắc tôi nhớ rằng vụ án đã
được giải quyết.

Tôi tiếp tục chạy xe theo lối dẫn vào nhà và rời khỏi chiếc

Porsche cũ. Tôi vòng lại chỗ Jezzie đã đậu mô tô.

“Đến lúc ngừng làm việc rồi đây, Alex,” Jezzie nói. “Anh có thể

làm thế không? Ngừng làm việc lúc mười một giờ có vấn đề gì với
anh không?”

Tôi vào nhà để ngó bọn trẻ. Chúng đang ngủ nên tôi không có lý

do gì để từ chối lời đề nghị của Jezzie. Tôi trở ra và leo lên mô tô.

“Đây sẽ là điều tệ hại nhất hoặc tuyệt vời nhất mà anh làm trong

thời gian gần đây,” tôi nói với cô.

“Đừng lo, đó là điều tuyệt nhất. Có người chuyên nghiệp lo cho

anh rồi. Không có gì phải sợ trừ cái chết tức thì.”

Chỉ trong vài giây, phố số 9 đã chìm dưới ánh đèn pha sáng quắc

của chiếc mô tô. Chiếc xe phóng vọt theo đại lộ Độc Lập, rồi sang
đường Parkway - con đường thi thoảng lại có một chỗ cong vô lý.
Jezzie nghiêng người ở mọi góc cua, lướt qua những chiếc xe ô tô trên
đường như thể chúng đang đứng yên.

Jezzie rõ ràng biết cách chạy mô tô phân khối lớn. Cô không phải

dạng nghiệp dư. Khi cảnh vật xung quanh vụt qua, cả những mạng dây
điện trên đầu và vạch phân cách của con đường ở phía bên trái bánh
trước chiếc mô tô, tôi nghĩ Jezzie đang chạy với tốc độ ít nhất một
trăm sáu mươi cây số một giờ, thế nhưng trên xe, tôi lại cảm thấy bình
thản đến lạ lùng.

Tôi chẳng biết chúng tôi đang đi đâu và cũng không quan tâm.

Bọn trẻ đang say giấc. Nana đang ở đó. Tất cả những thứ này là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.