NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 221

“Em ghê gớm lắm đấy. Rút lại lời đi, Alex. Ở Sở Mật vụ, em

cũng thuộc loại cứng nhất đấy.”

Tôi ôm lấy Jezzie và chúng tôi nhẹ nhàng hôn nhau trong phòng

khách nhà cô. Tôi tìm thấy sự êm đềm ở nơi tôi không ngờ tới; tôi
đang khám phá khoái cảm làm mình ngạc nhiên. Tôi đã có tất cả
những gì mình tìm kiếm chỉ với một nỗ lực nhỏ.

“Anh vui vì em đã đưa anh về nhà em,” tôi nói. “Anh nói thật

đấy, Jezzie. Anh cảm động lắm.”

“Ngay cả khi thực tế là em đã phải bắt cóc anh tới đây?”
“Những cuốc xe mô tô rất nhanh trong đêm. Căn hộ đẹp đẽ và

đầm ấm. Những tấm hình đạt tầm nhiếp ảnh gia Annie Leibovitz. Em
còn bí mật nào khác nữa?”

Jezzie nhẹ nhàng đưa một ngón tay xuống dưới và lướt theo cằm

tôi, khám phá gương mặt tôi. “Em không muốn có bí mật nào. Đó là
điều em muốn. Được chứ?”

Tôi nói đồng ý. Đó cũng chính là điều tôi muốn. Đã đến lúc mở

lòng với ai đó một lần nữa. Có lẽ với cả hai chúng tôi, việc ấy đã ở quá
xa rồi. Có lẽ chúng tôi đã không nhìn ra thế giới bên ngoài mà cô độc
và hướng quá nhiều vào những cảm xúc bên trong. Đó là sự thật đơn
giản mà chúng tôi đang giúp nhau hiểu ra.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi lại lên mô tô trở về nhà tôi ở
Washington. Gió lạnh và rát táp vào mặt chúng tôi. Tôi ôm chặt lấy
Jezzie khi cả hai bay xuyên qua ánh sáng mờ xám của buổi sớm. Vài
người dậy sớm, đang lái xe hoặc đi bộ đi làm, chằm chằm nhìn chúng
tôi. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ nhìn chằm chằm. Hai chúng tôi quả là đẹp
đôi.

Jezzie thả tôi xuống đúng chỗ đã đón tôi đi. Tôi ngả người sát

vào cô, ngả người vào chiếc xe còn rung và ấm. Tôi lại hôn Jezzie.
Hôn hai má, hôn cổ, rồi cuối cùng tới môi. Tôi nghĩ mình có thể đứng
đây cả buổi sáng. Cứ như thế này, trên những con phố tồi tàn của khu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.