NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 223

CHƯƠNG 48

TÔI NGỦ nốt thời gian còn lại của ngày hôm đó. Có cảm giác hơi
thiếu trách nhiệm, nhưng làm thế tốt cho tôi. Đôi khi đặt cả trái đất lên
hai vai ta cũng không thành vấn đề nếu ta biết cách hạ nó xuống.

Khi tôi chạy xe đến Nhà tù Lorton, nhiệt độ xuống dưới cả mức

đóng băng nhưng mặt trời vẫn ló dạng. Bầu trời bừng sáng, gần như là
một màu xanh chói lóa. Đẹp đẽ và đầy hy vọng. Hình ảnh ẩn dụ
thường thấy của những năm chín mươi.

Buổi sáng, trong lúc lái xe, tôi nghĩ về Maggie Rose Dunne. Tôi

phải kết luận rằng bây giờ con bé đã chết. Cha con bé đang làm ầm ĩ
trên phương tiện truyền thông. Tôi không thể trách ông. Tôi đã nói
chuyện điện thoại với Katherine Rose vài lần. Cô vẫn chưa từ bỏ hy
vọng. Cô nói với tôi là cô có thể “linh cảm” rằng đứa con gái nhỏ của
mình vẫn còn sống. Đó là điều buồn nhất tôi phải nghe.

Tôi cố gắng chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp Soneji/ Murphy

nhưng vẫn bị phân tâm. Những hình ảnh của đêm trước cứ liên tục
hiện lên trước mắt. Tôi phải nhắc nhở mình rằng tôi đang lái xe giữa
ban ngày, trong dòng phương tiện giao thông ở D.C., và lúc này tôi
đang làm việc.

Đó là lúc một ý tưởng sáng suốt đến với tôi: một giả thuyết về

Gary Soneji/Murphy có thể kiểm chứng, giả thuyết dường như có ý
nghĩa về mặt tâm lý học.

Có được một giả thuyết thú vị tạm thời giúp tôi có sự tập trung

khi ở nhà tù. Tôi được đưa lên tầng sáu để gặp Soneji. Hắn đang đợi
tôi. Hắn trông như thể không hề ngủ chút nào suốt cả đêm trước. Đến
lượt tôi phải làm cho chuyện gì đó xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.