NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 224

Buổi chiều tôi thẩm vấn hắn suốt một giờ, có khi lâu hơn một

chút. Tôi không ngừng hối thúc. Có lẽ mạnh hơn so với bất kỳ bệnh
nhân nào của tôi.

“Gary, anh đã bao giờ thấy các hóa đơn trong túi mà không nhớ

ra mình tiêu gì chưa - hóa đơn khách sạn, nhà hàng, tiệm tạp hóa ấy?”

“Làm thế nào ông biết việc đó?” Hai mắt Gary sáng lên khi nghe

câu hỏi của tôi. Vẻ gì đó giống như nhẹ nhõm tràn đầy gương mặt hắn.
“Tôi đã bảo người ta rằng tôi muốn ông làm bác sĩ điều trị cho tôi. Tôi
không muốn gặp bác sĩ Walsh chút nào nữa. Ông ta chỉ giỏi kê đơn
thuốc an thần thôi.”

“Tôi không chắc đó là ý tưởng hay đâu. Tôi là chuyên gia tâm lý,

không phải bác sĩ trị liệu tâm lý như bác sĩ Walsh. Tôi cũng là một
trong những người của đội đã giúp bắt giữ anh.”

Gary lắc đầu. “Tôi biết toàn bộ chuyện đó. Ông cũng là người

duy nhất lắng nghe trước khi đưa ra những đánh giá cuối cùng. Tôi
biết là ông căm ghét tôi - ý nghĩ về việc tôi bắt hai đứa bé đó, hay
những việc khác mà người ta cho là tôi đã làm. Nhưng ít nhất ông
cũng lắng nghe. Walsh chỉ vờ lắng nghe.”

“Anh cần tiếp tục gặp bác sĩ Walsh,” tôi nói.
“Cũng được. Tôi cho là bây giờ tôi đã hiểu các mối quan hệ ở

đây. Xin đừng bỏ rơi tôi ở chỗ khốn nạn này.”

“Tôi sẽ không làm thế. Kể từ giờ trở đi tôi sẽ luôn ở bên anh.

Chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện như thế này.”

Tôi yêu cầu Soneji/Murphy kể cho tôi nghe về tuổi thơ của hắn.
“Tôi không nhớ được hết mọi chuyện khi tôi lớn lên. Điều đó có

lạ lùng lắm không?” Hắn muốn nói chuyện. Tôi là người quyết định,
là người kết luận, xem tôi đang nghe sự thật hay một hệ thống những
lời dối trá được dàn xếp tỉ mỉ.

“Điều đó bình thường với một số người. Không nhớ được. Đôi

lúc, khi anh nói chuyện về những vấn đề đó, khi anh thể hiện bằng lời
thì những ký ức ấy sẽ trở lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.