NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 226

“Còn gì khác nữa, Gary? Hãy cố hồi tưởng xa đến hết mức mà

anh có thể. Tôi chỉ có thể giúp được khi hiểu anh rõ hơn.”

“Luôn có những ‘giờ lạc lối’. Khoảng thời gian tôi không thể giải

thích được,” hắn nói. Khi nói, gương mặt hắn càng đanh lại. Những
mạch máu trên cổ Soneji phồng lên. Mồ hôi nhẹ lăn trên mặt hắn.

“Họ trừng phạt tôi bởi tôi không thể nhớ…” hắn nói.
“Ai đã làm việc ấy? Ai đã trừng phạt anh?”
“Chủ yếu là mẹ kế của tôi.”
Điều đó đồng nghĩa với việc hầu hết tổn thương xảy đến với

Soneji khi hắn còn rất nhỏ, khi mẹ kế của hắn thực hiện việc trừng
phạt.

“Một căn phòng tối,” hắn nói.
“Điều gì xảy ra trong căn phòng tối? Đó là kiểu phòng nào?”
“Bà ta nhốt tôi vào đó, dưới tầng hầm. Đó là hầm chứa của nhà

chúng tôi, hầu như ngày nào bà ta cũng nhốt tôi xuống đó.”

Soneji bắt đầu thở quá gấp gáp. Điều này cực kỳ khó khăn với

hắn, tình trạng tôi đã thấy rất nhiều lần ở những nạn nhân bị lạm dụng
khi còn nhỏ. Soneji nhắm chặt hai mắt. Nhớ lại. Thấy một phần quá
khứ mà hắn chưa bao giờ thực sự muốn lặp lại.

“Chuyện gì xảy ra dưới tầng hầm?”
“Không có gì... không có gì xảy ra. Chính xác là lúc nào tôi cũng

bị phạt. Bị bỏ lại một mình.”

“Anh bị nhốt ở đó bao lâu?”
“Tôi không biết... tôi không thể nhớ hết mọi chuyện!”
Hai mắt Soneji mở hé. Hắn quan sát tôi qua khe mắt nheo lại.
Tôi không chắc hắn có thể chịu đựng thêm được bao nhiêu. Tôi

phải cẩn thận. Tôi cần nhẹ nhàng đưa hắn vào những phần khó khăn
hơn trong quá khứ của hắn, với cảm giác rằng tôi quan tâm, rằng hắn
có thể tin tưởng tôi, rằng tôi đang lắng nghe.

“Có bao giờ chuyện đó diễn ra suốt cả ngày không? Qua đêm?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.