NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 227

“Ồ, không. Không. Chuyện đó diễn ra trong khoảng thời gian dài.

Để tôi sẽ không thể nào quên. Để tôi sẽ trở thành thằng bé ngoan.
Không phải Thằng Bé Hư.”

Hắn nhìn tôi nhưng không nói gì thêm. Tôi cảm nhận được rằng

hắn đang đợi nghe điều gì đó từ tôi.

Tôi thử khen ngợi, một phản ứng dường như phù hợp trong

trường hợp này. “Như thế tốt đấy, Gary, khởi đầu tốt đấy. Tôi biết rằng
chuyện này khó khăn đối với anh như thế nào.”

Khi nhìn gã đàn ông trưởng thành, tôi tưởng tượng ra một thằng

nhỏ bị giam trong hầm chứa tối om. Hằng ngày. Trong suốt vài tuần
mà chắc chắn theo cảm nhận sẽ dài hơn rất nhiều lần. Rồi tôi nghĩ về
Maggie Rose Dunne. Liệu có khả năng hắn đang giam con bé ở đâu đó
và nó vẫn còn sống không? Tôi cần moi những bí mật đen tối nhất ra
khỏi đầu Soneji và cần làm điều ấy nhanh hơn bất kỳ lần trị liệu nào
tôi từng thực hiện. Katherine Rose và Thomas Dunne đáng được biết
những gì đã xảy ra với đứa con gái bé nhỏ của họ.

“Chuyện gì đã xảy ra với Maggie Rose, Gary? NhớMaggie Rose

chứ?

Đây là thời điểm đầy mạo hiểm trong cuộc gặp của hai chúng tôi.

Soneji có thể trở nên sợ hãi và từ chối gặp lại tôi nếu hắn cảm thấy
rằng tôi không còn là một “người bạn” nữa. Hắn có thể rút lui. Thậm
chí có khả năng xảy ra tình trạng loạn thần kinh hoàn toàn. Hắn có thể
bị rối loạn tâm lý. Rồi mọi thứ sẽ mất hết.

Tôi cần tiếp tục khen ngợi Gary vì những nỗ lực của hắn. Việc

hắn trông mong những chuyến thăm của tôi là điều quan trọng.
“Những gì anh nói với tôi cho đến giờ cực kỳ có ích,” tôi nói với
Soneji. “Anh thực sự đã làm rất tốt. Tôi cảm thấy ấn tượng với mức độ
tự ép mình để nhớ lại quá khứ của anh.”

“Alex,” Soneji nói khi tôi chuẩn bị ra về, “thề có Chúa, tôi đã

không làm gì kinh khủng hay tệ hại. Làm ơn hãy giúp tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.