NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 22

“Ê là hoàn toàn đúng,” cô nói. “Ây, cũng vậy. Dù sao thì vào thời

điểm này trong lịch sử của chúng ta, ngài Nixon đã đứng trước cả dân
tộc, trước những người như các em và cô.” Vivian Kim làm điệu bộ
như đang trên bục phát biểu. Cô bắt đầu đóng vai Richard Nixon cho
cả lớp xem.

Kim làm vẻ mặt u ám và ủ rũ. Cô lắc đầu từ bên nọ sang bên kia.

“Tôi muốn các bạn biết... rằng tôi chưa bao giờ có ý định rời khỏi
công việc mà người dân Mỹ đã bầu để tôi thực hiện cho Hợp chúng
quốc Hoa kỳ.” Vivian Kim dừng lại ở những lời thực sự trong bài phát
biểu tai tiếng của Nixon. Không khác gì một nốt bị treo lại trong một
vở opera đầy sức mạnh nhưng dở tệ.

Cả lớp hai mươi bốn học sinh không có một tiếng động. Lúc này

Kim đã hoàn toàn thu hút được sự chú ý của chúng. Đó là cõi niết bàn
của một giáo viên, dù nó thật ngắn ngủi. Tốt, Vivian Kim nghĩ.

Có một tiếng gõ nghe rất giòn, tiếng gõ trên ô kính của cửa lớp.

Tâm trạng mê hoặc bị phá vỡ.

“Ê! Ây,” Vivian Kim lẩm bẩm. “Có? Ai đó? Xin chào? Ai thế ạ?”

cô gọi to.

Cánh cửa bằng kính và gỗ gụ đánh bóng từ từ mở ra. Một trong

đám học sinh lẩm bẩm hát theo điệu nhạc của phim Cơn ác mộng trên
phố Elm.
Thầy Soneji, một cách do dự, gần như rụt rè, bước vào lớp.
Khuôn mặt hầu như toàn bộ học sinh sáng lên tức thì.

“Có ai ở nhà không?” Thầy Soneji phát ra tiếng chút chít như

chuột. Bọn trẻ cười phá lên. “Ô! Xem này. Mọi người đều ở nhà cả,”
thầy nói.

Gary Soneji dạy toán và cả khoa học máy tính - môn còn được

yêu thích hơn cả môn của Vivian Kim. Tóc thầy đang hói dần, bộ ria
mép rủ xuống, cặp kính giống như kính của học sinh. Soneji có vẻ
ngoài không giống một nam diễn viên nhiều người hâm mộ nhưng lại
đúng là một nhân vật như thế trong trường này. Ngoài việc là một giáo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.