NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 240

Tôi vươn người ngồi thẳng về phía trước. Lúc trước tôi chưa tính

đến trường hợp này.

“Tại sao hắn lại cáu? Anh biết tại sao không?” tôi hỏi.
“Hắn cáu vì họ gặp may. Đó là lý do đấy.”
“Ai gặp may?”
“Cảnh sát. Hắn cáu bởi bọn cảnh sát đần độn có thể ăn may và

phá hỏng mọi thứ, làm hỏng kế hoạch lớn của hắn.”

“Bây giờ tôi muốn nói chuyện với hắn về điều ấy,” tôi nói. Tôi cố

gắng tỏ ra lý trí như Gary lúc này. Nếu bây giờ Soneji đang ở đây,
lẽ chúng tôi có thể nói chuyện.

“Không! Không. Ông không cùng đẳng cấp với hắn. Ông sẽ

không hiểu những gì hắn nói. Ông không hiểu gì về Soneji hết.”

“Hắn vẫn đang cáu à? Bây giờ hắn có cáu không? Đang ở trong

tù? Soneji nghĩ gì về việc ở trong phòng giam này?”

“Hắn nói - tiên sư ông. TIÊN SƯ ÔNG!
Gary lao bổ vào tôi. Hắn túm lấy sơ mi, cà vạt và cả phần trước

chiếc áo khoác thể thao của tôi.

Hắn mạnh mẽ về mặt thể chất, nhưng tôi cũng thế. Tôi để cho

hắn chụp lấy mình rồi cũng làm như vậy. Chúng tôi ghì chặt nhau. Hai
đầu va chạm mạnh. Tôi có thể vùng ra nhưng lại không làm thế. Thực
sự là hắn không khiến tôi đau. Đúng hơn thì hắn đang cố tạo ra mối đe
dọa, đang vạch ra một ranh giới giữa hai chúng tôi.

Campbell và các lính gác của ông chạy bổ theo hành lang.

Soneji/Murphy buông tôi ra và bắt đầu đâm bổ vào cửa phòng giam.
Nước bọt từ khóe miệng hắn chảy xuống. Hắn bắt đầu la hét. Chửi rủa
to hết mức có thể.

Các lính gác quật hắn xuống sàn. Họ chật vật giữ hắn lại. Soneji

khỏe hơn nhiều so với vẻ ngoài mảnh khảnh của mình. Tôi đã biết
điều đó qua kinh nghiệm của bản thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.