NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 238

mắt. Tiếp theo tôi đề nghị Gary hít vào rồi thở ra thật đều và chậm.
Tôi bảo hắn cố gắng gạt bỏ mọi ý nghĩ ra khỏi tâm trí. Cuối cùng là
chầm chậm đếm ngược từ một trăm.

Hắn có vẻ là một đối tượng phù hợp với thôi miên. Hắn không

chống lại mà chìm sâu vào trạng thái có thể tác động. Tôi có thể nói
rằng hắn đã nằm trong tầm kiểm soát của mình. Dù gì thì tôi vẫn coi
như hắn đã ở tình trạng đó và tiếp tục quá trình. Tôi quan sát hắn
nhằm phát hiện những dấu hiệu cho thấy tình trạng ngược lại nhưng
không thu được gì.

Nhịp thở của Gary đã chậm lại rõ rệt. Ở phần mở đầu của quá

trình thôi miên, hắn thư thái hơn so với mức tôi đã thấy lúc trước.
Trong những phút đầu, chúng tôi nói về những chủ đề bình thường và
không mang tính đe dọa.

Vì Gary đã thực sự “trở về” hay trở thành “bản thân hắn” trong

khu đỗ xe ở tiệm McDonald nên tôi bắt đầu hỏi khi hắn đã hoàn toàn
thư thái.

“Anh có nhớ việc mình bị bắt trong một tiệm McDonald ở

Wilkinsburg không?”

Có một khoảng ngừng ngắn ngủi, rồi Gary cất tiếng: “Ồ, có, tất

nhiên là tôi nhớ.”

“Tôi rất vui vì anh nhớ, bởi tôi có vài câu hỏi về những chuyện

đã xảy ra ở tiệm McDonald ấy. Tôi không rõ lắm về trình tự diễn ra
các sự kiện. Anh có nhớ đã ăn gì trong tiệm không?”

Tôi có thể thấy dưới mí mắt, hai mắt Gary đang đảo lên. Hắn

đang suy nghĩ trước khi đưa ra câu trả lời. Gary đi một đôi dép xỏ
ngón, chân trái của hắn đang giậm nhịp rất nhanh.

“Không... không... không thể nói rằng tôi nhớ. Thực sự tôi có ăn

ở đó hay không? Tôi không nhớ. Tôi không chắc liệu mình có ăn hay
không nữa.”

Ít nhất thì hắn cũng không phủ nhận rằng mình đã ở trong tiệm

McDonald.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.