NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 237

CHƯƠNG 50

Ở NHÀ TÙ, có một âm thanh chói tai trong không gian khi tôi bước ra
khỏi xe. Âm thanh đó phát ra từ những thứ hiện hữu. Phóng viên của
các báo, các đài truyền hình đang lảng vảng khắp nơi phía ngoài Nhà
tù Lorton. Họ đang đợi tôi. Cả Soneji/Murphy nữa. Trước đó hắn đã
được chuyển vào một phòng giam thông thường trong nhà tù.

Khi bước dưới làn mưa nhẹ từ khu đỗ xe, tôi bị máy quay phim

và micro từ cả chục góc khác nhau chĩa thẳng vào người. Tôi ở đây để
thôi miên Gary Soneji/Murphy, cánh báo chí biết việc ấy. Hôm nay tôi
là tin nóng đây.

“Thomas Dunne nói rằng ông đang cố gắng giúp Soneji nhập

viện, rằng ông sẽ giúp hắn tự do sau vài năm. Ông có bình luận gì
không, thanh tra Cross?”

“Hiện giờ tôi không có gì để nói.” Tôi không thể nói chuyện với

bất kỳ phóng viên nào - điều khiến tôi chẳng được ưa thích mấy.
Trước khi văn phòng bộ trưởng Bộ Tư pháp đồng ý cho tôi thực hiện
biện pháp thôi miên, tôi đã có thỏa thuận với họ về việc này.

Ngày nay thôi miên được sử dụng phổ biến trong tâm thần học.

Việc này được bác sĩ tâm thần trị liệu hoặc chuyên gia tâm lý thực
hiện. Điều tôi hy vọng khám phá được qua một vài buổi phỏng vấn là
những gì đã xảy ra với Gary Soneji/Murphy trong “những ngày lạc
lối” của hắn, những lần hắn trốn chạy khỏi thế giới thực. Tôi không
biết liệu chuyện này sẽ xảy ra nhanh chóng hoặc thậm chí có xảy ra
hay không nữa.

Khi tôi đã ở trong phòng giam của Gary, quá trình này diễn ra

đơn giản và dễ dàng. Tôi gợi ý cho hắn thả lỏng cơ thể và nhắm hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.