NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 242

CHƯƠNG 51

ĐẾN ĐÊM, Trưởng phòng thanh tra Pittman gọi điện về nhà cho tôi.
Tôi không nghĩ ông ta muốn chúc mừng tôi vì công việc tôi đã thực
hiện với Soneji/Murphy. Tôi đã đúng. Jefe yêu cầu tôi ghé qua văn
phòng vào sáng ngày mai.

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.
Ông ta không trả lời câu hỏi của tôi qua điện thoại. Tôi đoán ông

ta không muốn làm mất tính bất ngờ của câu chuyện.

Buổi sáng, tôi không quên cạo râu sạch sẽ và vận chiếc áo khoác

da cho cuộc gặp với Jefe. Trước khi rời nhà, tôi chơi một đoạn bản
Lady Day trên hiên nhà. Nghĩ về bóng tối và ánh sáng. Là bóng tối và
ánh sáng. Tôi chơi bản “Người đàn ông tôi yêu”, “Như chúng ta biết”
và “Có lẽ đời là thế”. Sau đó tôi lên đường đến chỗ gặp Jefe.

Khi tôi có mặt ở văn phòng của Pittman, hoạt động tại đó đã quá

bận rộn so với thời điểm mới tám giờ kém mười lăm sáng. Ngay cả
viên trợ lý của Jefe dường như cũng đã lu bù với công việc chứ không
như thường ngày.

Fred Cook già là một thanh tra mảng tệ nạn xã hội có thành tích

kém cỏi, được bố trí làm trợ lý hành chính. Trông ông ta giống như
một trong số những mẫu vật người ta vẫn bày ra trong mấy trận bóng
chày kiểu cũ. Fred là một gã ác ý, nhỏ nhen và cực đoan về quan điểm
chính trị. Nói cho tay này hiểu chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

“Sếp đang đợi anh.” Ông ta miễn cưỡng nở nụ cười mím môi xã

giao. Fred Cook khoái trá khi được biết mọi thứ trước tất thảy chúng
tôi. Ngay cả khi chẳng biết gì, ông ta vẫn làm như thể đã biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.