NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 244

những bà góa có chồng hy sinh trong chiến tranh. Nhưng chỉ có lần
này, những người đã chết được mời tới lễ vinh danh. Trong mắt
Trưởng phòng Pittman, Sampson và tôi đã chết.

“Có lẽ ông muốn nói cho Sampson và tôi biết chuyện gì đang

diễn ra ở đây phải không?” tôi mỉm cười đầy bí ẩn với Monroe. “Ông
biết đấy, phụ đề.”

Thị trưởng Carl Monroe có kiểu cười như súng liên thanh rất ấn

tượng. Nó quá đỗi ấm áp, tình cảm và “thành thực”. “Tôi được mời
đến đây,” ông ta nói, “vì anh và thanh tra Sampson được thăng chức.
Chỉ thế thôi. Tôi rất vui khi được tới đây, Alex” - viên thị trưởng tạo
vẻ mặt hài hước - “vào lúc tám giờ kém mười lăm sáng nay.”

Thực sự thì đôi khi rất khó có thể không thích Carl. Ông ta hoàn

toàn biết rõ việc mình đã trở thành ai và thế nào với tư cách một chính
trị gia. Ông ta khiến tôi nhớ tới mấy cô gái bán hoa trên con phố 14,
những người sẽ kể cho ta nghe một hay hai câu chuyện hài bậy khi
cảnh sát bắt họ vì tội chèo kéo khách.

“Còn một vài việc khác cần trao đổi nữa,” Pittman nói, nhưng sau

đó gạt đi ý tưởng về bất cứ sự can thiệp nào vào cuộc trao đổi có tính
nghi thức này. “Nhưng để sau cũng được. Dùng cà phê và bánh ngọt đi
đã.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên trao đổi mọi việc ngay bây giờ,” tôi nói.

Tôi hướng mắt sang phía Monroe. “Hãy bày nó lên bàn cùng với bánh
ngọt luôn đi”.

Monroe lắc đầu. “Sao anh không làm khác với mọi khi, chậm lại

một chút nhỉ?”

“Tôi sẽ không thể chạy đua vào cơ quan chính phủ, đúng

không?” tôi đáp lời thị trưởng. “Không thể làm chính trị gia được.”

Monroe nhún vai, song vẫn tiếp tục cười. “Tôi không biết chuyện

đó Alex ạ. Đôi khi một người sẽ thay đổi sang một phong cách hiệu
quả hơn khi anh ta tích lũy thêm được kinh nghiệm. Hiểu được cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.