NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 245

nào hiệu quả, cách nào không. Chắc chắn đối đầu sẽ đem lại cảm giác
thỏa mãn hơn. Nhưng không phải lúc nào cũng tốt cho đa số.”

“Chuyện này liên quan đến cái đó sao? Tốt cho đa số ấy? Đó có

phải là chủ đề của bữa sáng hôm nay không?” Sampson hỏi mọi
người.

“Tôi nghĩ thế. Phải, tôi tin là vậy.” Monroe gật đầu và cắn một

miếng bánh ngọt.

Trưởng phòng Pittman rót cà phê vào một chiếc tách sứ đắt tiền,

nó quá nhỏ và mảnh mai so với bàn tay của ông ta. Nó khiến tôi nghĩ
tới những chiếc bánh sandwich nhỏ kẹp cải xoong. Bữa trưa của
những người giàu có.

“Trong vụ bắt cóc này, chúng ta đang va chạm với FBI, Tòa án

Tối cao, Sở Mật vụ. Chuyện đó chẳng tốt cho ai cả. Chúng tôi đã
quyết định rút lui hoàn toàn. Một lần nữa rút các anh ra khỏi vụ này,”
cuối cùng Pittman cất lời.

Đúng thế. Rốt cuộc thì điều phải đến cũng đã đến. Sự thật được

phơi bày trong bữa sáng nho nhỏ kết hợp bàn công việc này.

Rất bất ngờ, mọi người trong văn phòng đều nói khẽ khàng. Chỉ

có hai chúng tôi đang hét lên. Một nhóm tuyệt vời.

“Nhảm nhí,” Sampson hét thẳng vào mặt thị trưởng. “Và ông biết

rõ nó nhảm nhí. Ông biết rõ, phải không?”

“Tôi đã bắt đầu các phiên làm việc với Soneji/Murphy,” tôi bảo

Pittman, Monroe và cả đội trưởng Clouser. “Hôm qua tôi đã thôi miên
hắn. Mẹ kiếp, không. Đừng làm thế. Không phải lúc này.”

“Chúng tôi đều biết những tiến triển anh đã đạt được với Gary

Soneji. Chúng tôi phải quyết định và chúng tôi đã quyết định.”

“Anh muốn biết sự thật hả Alex?” Tiếng Thị trưởng Carl Monroe

chợt vang lên trong phòng. “Anh muốn nghe sự thật về chuyện này
phải không?”

Tôi nhìn ông ta. “Lúc nào cũng thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.