NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 247

CHƯƠNG 52

TUẦN TIẾP THEO, ngày nào tôi cũng đi làm về đúng giờ, khoảng từ
sáu giờ đến sáu rưỡi. Không còn những tuần làm việc tới tám mươi
hay một trăm giờ nữa. Damon và Janelle có lẽ chẳng thể vui hơn nếu
tôi bị đuổi việc thẳng cổ.

Chúng tôi thuê phim Walt Disney và Ninja Rùa, nghe bộ ba đĩa

Billie Holidaỵ: The Legacy 1933-1958, rồi cùng lăn ra ngủ trên ghế xô
pha. Đại loại là toàn những những trò vui thú.

Một buổi chiều, tôi cùng lũ trẻ ghé thăm mộ của Maria. Cả Jannie

lẫn Damon đều chưa thể vượt qua được nỗi đau mất mẹ. Trên đường
rời khỏi nghĩa trang, tôi dừng lại trước một ngôi mộ khác, nơi yên
nghỉ cuối cùng của Mustaf Sanders. Tôi như thể thấy được đôi mắt
nhỏ buồn bã của thằng bé đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt như
đang muốn hỏi tôi, Tại sao? Vẫn chưa có câu trả lời, Mustaf ạ. Nhưng
tôi không chịu bỏ cuộc đâu.

Vào một ngày thứ Bảy gần cuối mùa hè, Sampson và tôi làm một

chuyến xe dài tới Princeton, New Jersey. Người ta vẫn chưa tìm thấy
Maggie Rose Dunne. Cả món tiền chuộc mười triệu đô la cũng thế.
Chúng tôi rà soát lại mọi thứ bằng quỹ thời gian cá nhân, không liên
quan gì tới công việc chung.

Chúng tôi đã nói chuyện với vài người hàng xóm của Murphy. Cả

gia đình Murphy đã bỏ mạng trong một vụ hỏa hoạn, nhưng chẳng ai
mảy may nghi ngờ hắn. Theo những gì tất thảy những người ở quanh
Princeton biết, Gary Murphy là một học sinh mẫu mực. Hắn tốt nghiệp
trường trung học của địa phương với thành tích cao thứ tư trong lớp,
mặc dù dường như chẳng bao giờ hắn học hay ganh đua với ai. Hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.