NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 249

lên. Nhưng đến lúc này cậu ta vẫn đang đóng tròn vai người biết lắng
nghe.

“Giỏi nhất trong số những kẻ tâm thần thực sự” Conklin nói, rồi

anh ta mỉm cười tự mãn. “Những kẻ vẫn luôn ở ngoài kia nhưng sẽ
chẳng bao giờ bị bắt. Những kẻ quá thông minh nên không thể bị bắt.
Họ xem thường những người khác. Họ không thể hiện chút hối tiếc,
thương xót nào. Họ hoàn toàn làm chủ vận mệnh của mình.”

“Gary Murphy là một trong số đó?” tôi hỏi. Tôi biết lúc này anh

ta đang muốn nói. Không chỉ về Gary mà còn về chính mình. Tôi có
cảm giác Conklin cũng tự coi mình là một trong số những người vượt
trội so với 99% còn lại.

“Không. Theo như Gary thì không phải thế.” Conklin lắc đầu và

vẫn giữ nụ cười nửa miệng bất an. “Theo Gary, cậu ta còn thông minh
hơn rất nhiều so với đám người vượt trội 99% còn lại đó. Cậu ta luôn
tin mình là một kỳ nhân. Một kỳ nhân. Cậu ta tự gọi mình là một ‘quái
kiệt’!”

Simon Conklin kể cho chúng tôi nghe chuyện anh ta và Gary đã

sống trên cùng một con đường nông thôn ngoại ô cách thành phố
chừng mười cây số. Họ đã cùng nhau bắt xe buýt tới trường. Họ đã
làm bạn với nhau từ thuở lên chín lên mười. Con đường đó chính là
đường dẫn tới căn nhà trong nông trại của gia đình Lindbergh ở
HopeWell.

Simon Conklin cũng nói với chúng tôi rằng Gary Murphy chắc

chắn đã trả thù gia đình hắn bằng vụ hỏa hoạn. Anh ta biết tất cả về
những gì Gary phải chịu đựng vì bị lạm dụng tình dục lúc nhỏ.
Conklin không thể chứng minh điều đó song anh ta biết chính Gary là
kẻ đã châm mồi lửa đốt căn nhà của gia đình hắn.

“Tôi sẽ kể cho các anh tại sao tôi biết được kế hoạch của cậu ta.

Cậu ta kể cho tôi - khi chúng tôi mới mười hai tuổi. Gary nói cậu ta sẽ
khử họ vào sinh nhật thứ hai mươi mốt của mình. Gary bảo sẽ thực
hiện việc ấy như thể lúc đó cậu ta đang ở trường. Để cậu ta sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.