NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 252

CHƯƠNG 53

CUỐI THÁNG CHÍN, Jezzie Flanagan cùng tôi đi nghỉ ở vùng đảo.
Chúng tôi trốn biệt bằng một dịp nghỉ cuối tuần dài. Chỉ có hai người.
Đó là ý tưởng của Jezzie. Tôi nghĩ đó là một ý tưởng hay. Nghỉ ngơi,
thư giãn. Chúng tôi tò mò. E sợ. Háo hức với bốn ngày liên tục ở bên
nhau. Có thể chúng tôi sẽ không thể chịu được nhau lâu đến thế. Vì
vậy chúng tôi cần phải thử xem.

Trên phố Front ở Virgin Gorda, hầu như chẳng có cái đầu nào

ngoảnh lại nhìn chúng tôi. Đó là sự thay đổi tuyệt vời, khác hẳn so với
Washington D.C., nơi người ta thường nhìn người khác chằm chặp.

Một thiếu nữ da đen mười bảy tuổi dạy chúng tôi lặn biển dùng

ống thở và bình khí. Chúng tôi cưỡi ngựa dọc theo bờ biển trải dài liên
tục năm cây số. Chúng tôi lái một chiếc Range Rover vào khu rừng
nhiệt đới và bị lạc trong rừng mất nửa ngày. Trải nghiệm khó quên
nhất là chuyến thăm đến một nơi không ngờ tới mà chúng tôi đặt cho
nó cái tên là Đảo Thiên Đường của Jezzie và Alex. Đó là một điểm
đến mà khách sạn tìm cho chúng tôi. Họ thả chúng tôi xuống một
chiếc thuyền và để chúng tôi lại đó với nhau.

“Đây quả là nơi thú vị nhất em từng đến trong đời,” Jezzie nói.

“Hãy nhìn nước và cát này. Những mỏm đá nhô ra và vỉa đá ngầm
đằng kia nữa.”

“Đây không phải là phố số 5. Nhưng được đấy.” Tôi mỉm cười và

nhìn quanh. Tôi xoay người vài vòng bên mép nước.

Hòn đảo riêng tư của chúng tôi gần như chỉ là một dải cát trắng

mịn nằm ngay dưới chân. Sâu bên trong bờ biển là khu rừng nhiệt đới
um tùm xanh biếc chúng tôi chưa từng thấy bao giờ. Điểm xuyết trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.