NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 253

đó là những bông hồng trắng và hoa giấy. Nước biển màu xanh ngọc
ngoài kia trong như nước suối.

Nhà bếp của khách sạn đã đóng gói sẵn bữa trưa - rượu vang

ngon, pho mát lạ miệng, tôm hùm, thịt cua và xa lát trộn nhiều loại.
Không có bất cứ ai khác trong tầm mắt. Chúng tôi làm những điều thật
tự nhiên, cởi bỏ quần áo. Không xấu hổ. Không có những điều cấm
kỵ. Thiên đường này chỉ có hai chúng tôi thôi mà?

Tôi chợt phá lên cười lớn khi nằm trên bãi biển với Jezzie. Đó là

một điều khác mà tôi đang làm nhiều hơn so với một thời gian dài, rất
dài - mỉm cười, cảm thấy thanh thản với những thứ xung quanh mình.
Có cảm xúc, chấm hết. Tôi biết ơn vô cùng cảm giác ấy. Ba năm rưỡi
để tang thực sự quá dài.

“Em có biết rằng thực sự em đẹp thế nào không?” tôi hỏi Jezzie

khi chúng tôi nằm cạnh nhau.

“Em không biết anh có nhận ra không, nhưng em có mang theo

hộp phấn sáp trong ví. Một cái gương nhỏ.”

Cô nhìn vào mắt tôi. Cô đang dò tìm cái gì đó ở chúng mà tôi sẽ

chẳng bao giờ hiểu. “Thực sự là kể từ ngày làm ở Sở Mật vụ, em đã cố
tránh tỏ ra hấp dẫn. Sự hấp dẫn khiến mọi thứ trở nên rối ren ở một
Washington do đám đàn ông kiểm soát.”

Jezzie nháy mắt với tôi. “Anh có lúc quá nghiêm túc Alex ạ.

Nhưng anh cũng thật vui tính. Em cá là chỉ các con anh mới thấy được
nét tính cách này của anh. Damon và Jannie hiểu anh. Ù òa.” Cô cù
tôi.

“Đừng chuyển đề tài sang anh chứ. Bọn mình đang nói về em

mà.”

“Anh mới đang nói về em ấy chứ. Đôi khi em muốn mình xinh

đẹp, nhưng nói chung, chủ yếu em chỉ muốn là một người phụ nữ bình
thường. Đeo lô cuốn tóc màu hồng đi ngủ và xem những bộ phim
ngày xưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.