NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 255

nhà em biết mọi chuyện tồi tệ thế nào. Họ thường xuyên la hét đánh
chửi nhau. Bố em thường xuyên say xỉn. Ngủ ngay trên ‘chiếc ghế của
ông’. Còn mẹ sẽ thức suốt nửa đêm bên chiếc bàn trong phòng khách.
Bà yêu rượu Jameson của bà. Bà sẽ bảo, ‘Lấy cho mẹ một ly Jameson
nữa đi, Zezzie bé nhỏ’. Em chính là cô bồi bàn bé nhỏ của cả hai
người. Đó là cách em kiếm được tiền tiêu vặt cho đến tận năm mười
một tuổi.”

Jezzie ngừng nói và nhìn vào mắt tôi. Tôi chưa bao giờ thấy cô

mong manh, dễ tổn thương và hoang mang về bản thân như vậy. Lúc
nào cô cũng thể hiện vẻ tự tin của mình. Điều đó làm nên danh tiếng
của cô tại Sở Mật vụ. “Anh có muốn mình đi bây giờ không? Có muốn
em bớt căng thẳng không?”

Tôi lắc đầu. “Không, Jezzie. Anh muốn nghe bất cứ điều gì em

thấy mình cần phải nói. Anh muốn hiểu tất cả về em.”

“Chúng mình vẫn đang đi nghỉ phải không?”
“Phải, và anh thực sự muốn nghe chuyện này. Chỉ cần nói cho

anh nghe. Hãy tin anh. Nếu anh thấy nhàm chán, anh sẽ đứng dậy và
bỏ em ở lại với hóa đơn đồ uống.”

Jezzie mỉm cười và tiếp tục. “Em yêu cả bố lẫn mẹ theo một cách

lạ lùng. Em tin rằng họ cũng yêu em. ‘Jezzie bé nhỏ’ của họ. Em từng
bảo anh rằng em không muốn làm một kẻ thông minh nhưng thất bại
trong cuộc sống, như bố mẹ mình.”

“Có lẽ em đã nói giảm nói tránh một chút.” Tôi cười.
“Vâng. Mà dù sao đi nữa, khi gia nhập Sở Mật vụ em cũng đã

làm ngày làm đêm và suốt cả những ngày cuối tuần. Em đã đặt ra
những mục tiêu không tưởng cho chính mình - trở thành giám sát viên
năm hai mươi tám tuổi - và em đạt được. Đó là một phần trong số
những gì đã xảy ra với chồng em. Em đã đặt công việc lên trên cả
cuộc hôn nhân của mình. Anh muốn biết tại sao em bắt đầu lái xe mô
tô không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.