NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 256

“Có chứ. Và cũng muốn biết tại sao em bắt anh ngồi xe mô tô của

em.”

“Vâng, là thế này,” Jezzie nói, “em không bao giờ có thể ngừng

công việc lại được. Không thể dẹp nó lại kể cả khi em đã trở về nhà
vào buổi tối. Cho tới lúc em leo lên chiếc mô tô. Khi anh đang chạy
với tốc độ gần hai trăm ki lô mét một giờ, anh buộc phải tập trung vào
con đường. Mọi thứ khác đều biến mất. Công việc rốt cuộc cũng bị
xua đi.”

“Đó cũng là một phần lý do vì sao anh chơi piano,” tôi nói với

cô. “Anh rất tiếc khi nghe chuyện bố mẹ em, Jezzie ạ.”

“Em thấy vui vì cuối cùng em cũng kể được cho anh nghe về họ,”

Jezzie nói. “Trước anh, em chưa từng nói với bất cứ ai. Chưa có ai biết
toàn bộ câu chuyện.”

Jezzie và tôi ôm lấy nhau trong quán hải sản nhỏ bé của đảo. Tôi

chưa bao giờ cảm thấy gần gũi cô như lúc này. Jezzie bé nhỏ ngọt
ngào. Trong tất cả những lần được bên nhau, đây là khoảnh khắc tôi sẽ
chẳng bao giờ quên. Chuyến đi của chúng tôi tới thiên đường.

Rất đột ngột, và rất mau chóng, kỳ nghỉ kết hợp với công việc của
chúng tôi kết thúc.

Chúng tôi cùng bắt một chuyến bay của hãng hàng không

American Airlines trở lại Washington, trở lại với tiết trời mưa gió, ảm
đạm theo như dự báo thời tiết. Trở lại với công việc.

Chúng tôi ngồi hơi xa nhau một chút trên máy bay. Chúng tôi hay

nói đồng thanh, rồi phải chơi trò “anh/em nói trước đi”. Lần đầu tiên
trong suốt kỳ nghỉ, chúng tôi nói chuyện công việc, thứ chuyện nghĩ
đến mà sợ.

“Anh có nghĩ hắn ta là người đa nhân cách không Alex? Hắn ta

có biết chuyện gì đã xảy ra với Maggie Rose không? Soneji biết.
Murphy có biết không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.