NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 257

“Ở một chừng mực nào đó, hắn biết. Tên này thật đáng sợ vì có

một lần hắn nói về Soneji. Bất kể việc Soneji là một nhân cách riêng
rẽ hay chính là bản chất của hắn, thì hắn vẫn rất đáng sợ. Soneji biết rõ
chuyện gì đã xảy ra với Maggie Rose.”

“Quá tệ là giờ chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Dù sao thì có

vẻ mọi thứ đang theo hướng đó.”

“Phải. Vì anh đã nghĩ anh có thể moi ra được điều đó ở hắn. Vấn

đề chỉ là cần thêm chút thời gian thôi.”

Sân bay quốc gia ở D.C. là một thảm họa tự nhiên mà vài ngàn

người chúng tôi đang phải cùng nhau gánh chịu. Dòng xe cộ gần như
bò đi được từng chút một. Một hàng dài taxi ùn ứ quanh khu vực ga.
Mọi người trông ướt sũng.

Cả Jezzie và tôi đều không có áo mưa và chúng tôi cũng đang ướt

như chuột lột. Cuộc sống bỗng nhiên trở nên phiền muộn, và trở lại cái
vẻ không thể chân thực hơn của mình. Cuộc điều tra dang dở ở D.C.
Phiên tòa sắp diễn ra. Có lẽ tôi đã có thư nhắn của Trưởng phòng
Pittman trên bàn làm việc rồi.

“Chúng mình hãy trở về. Hãy quay lại.” Jezzie nắm tay tôi và kéo

tôi sát lại, ngay trước hành lang cửa kính dẫn tới khu vực của hãng
hàng không Delta Shuttle.

Hơi ấm và mùi cơ thể quen thuộc của cô vẫn thật tuyệt vời.

Những dư vị của bơ ca cao và hương lô hội vẫn còn phảng phất.

Mọi người quay lại chăm chú nhìn chúng tôi khi họ đi ngang qua.

Họ nhìn. Họ đánh giá. Gần như ai đi qua cũng nhìn chúng tôi.

“Chúng ta rời khỏi đây thôi,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.