NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 264

ngược lại, Chris Mullin chơi cho đội chuyên nghiệp Golden State. Đội
đó được gọi là Những Chiến Binh.”

Cả hai chúng tôi cùng ngưng nói một lúc. Những gì tôi định nói

bỗng tắc lại trong họng.

“Ê... ê, thằng người tình mọi kia!” Kẻ nào đó la toáng lên trên bãi

đỗ xe. “Ê này, muối và tiêu

*

.”

Jezzie siết chặt tay tôi.
“Alex? Anh bình tĩnh nhé. Cứ đi tiếp thôi,” Jezzie nói với tôi.
“Anh vẫn ở đây mà,” tôi nói với cô. “Anh vẫn bình tĩnh mà.”
“Mặc kệ nó đi anh. Cứ đi vào sân với em đi. Chúng chỉ là mấy

thằng khốn nạn - không đáng để mình phản ứng.”

Tôi buông tay Jezzie. Tôi đi về hướng ba gã thanh niên đang

đứng phía sau chiếc xe hơi dẫn động bốn bánh màu xanh bạc. Chúng
không phải sinh viên trường Georgetown, cũng không phải sinh viên
trường St. John’s Redmen. Đám thanh niên mặc áo da có mũ trùm và
đội mũ lưỡi trai có logo của các đội bóng hay công ty gì đó. Trông
chúng xấc xược, da trắng và tầm trên hai mốt tuổi. Đủ lớn để hiểu biết
hơn thế này.

“Ai vừa nói câu đó?” tôi hỏi chúng. Cơ thể tôi như cứng lại và có

gì đó không thật. “Ai vừa nói câu, ‘Ê... ê, thằng người tình mọi kia’?
Điều đó đáng cười lắm hả? Tao đang bỏ lỡ một chuyện rất vui ở đây
phải không?”

Một đứa trong bọn chúng bước ra phía trước thừa nhận hành

động đó. Hắn cất tiếng nói từ bên dưới chiếc mũ lưỡi trai có dòng chữ
Day-Glo Redskins. “Thì sao? Mày muốn một chọi ba à, Magic? Tình
hình là như thế đấy.”

“Tao biết sẽ hơi bất công một chút nếu mình tao đấu với ba đứa

mày, nhưng tao có thể làm được,” tôi nói với hắn. “Có lẽ mày có thể
mau mau tìm thằng thứ tư giúp sức đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.