NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 263

này?”

“Nó vẫn chưa thật rõ ràng với anh,” tôi thừa nhận. “Dù chuyện

đồng phạm ấy hoàn toàn khớp với mọi diễn biến đã xảy ra tính tới thời
điểm này. Anh tin là cô bé nhà Cerisier đã nhìn thấy ai đó. Nhưng câu
hỏi là, con bé đã thấy ai?”

“Đúng vậy, em phải nói rằng, Alex ạ, manh mối này quá mơ hồ.

Em hy vọng anh không trở thành Jim Garrison

*

trong vụ bắt cóc này.”

Ngay trước tám giờ, chúng tôi tới sân Trung tâm Thủ đô ở

Landover, Maryland. Đội Georgetown đang đấu với đội St. John’s đến
từ New York. Jezzie có những tấm vé ưu tiên. Điều đó chứng tỏ cô
quen biết hết mọi người trong thành phố. Tham dự buổi lễ nhậm chức
tổng thống còn dễ hơn việc được có mặt trong một số trận đấu lớn của
đại hội thể thao Big East.

Chúng tôi nắm tay nhau khi sải bước qua bãi đỗ xe hướng về phía

sân Trung tâm Thủ đô rực rỡ. Tôi thích đội bóng rổ Georgetown và
ngưỡng mộ huấn luyện viên của họ, một người da đen tên là John
Thompson. Mỗi mùa bóng, Sampson và tôi thường xem hai đến ba
trận đấu sân nhà của đội.

“Em rất thích xem Quái vật miền Đông,” Jezzie dùng một vài từ

chuyên môn của dân chơi bóng rổ và nháy mắt khi chúng tôi tiến gần
tới sân vận động.

“Đấu với Hoyas,” tôi bảo cô.
“Hoyas chính là Quái vật miền Đông.” Cô thổi kẹo cao su kêu

bốp một cái và chế giễu tôi. “Đừng có mà qua mặt em thế chứ.”

“Em đúng là cái gì cũng biết.” Tôi nhe răng cười. Cô cũng cười.

Thật khó để đưa ra một đề tài nào đó mà Jezzie chưa từng đọc, hay trải
qua. “Vậy biệt danh của đội St. John’s là gì?”

“Là St. John’s Redmen. Chris Mullin cũng xuất thân từ đây.

Người ta cũng gọi họ là Những Chàng Trai Áo Ngắn nữa. Bây giờ thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.