NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 28

CHƯƠNG 5

LÚC ĐANG Ở NHÀ SANDERS, khoảng mười một giờ kém mười lăm
tôi nhận được một cuộc gọi “khẩn”. Tôi không muốn nói chuyện với
ai có các trường hợp khẩn cấp nữa.

Tôi mới chỉ có mười phút bên cạnh những người mới. Vào thời

điểm xảy ra các vụ án mạng ở khu nhà giá rẻ, một số tay đưa tin là bạn
tôi. Tôi là thú nuôi của cánh báo chí, thậm chí còn được đưa lên số
Chủ nhật của tờ Washington Post. Một lần khác tôi nói về tỉ lệ án
mạng trong cộng đồng người da đen ở D.C. Năm ngoái ở thủ đô của
chúng ta có gần năm trăm vụ giết người. Chỉ mười tám nạn nhân là
người da trắng. Thực tế là vài phóng viên đã chú ý đến điều đó. Có sự
gia tăng.

Tôi nhận máy điện thoại từ một thanh tra trẻ, sáng sủa của Đội

Điều tra Đặc biệt, Rakeem Powell, và lơ đãng đạp vào một quả bóng
rổ cũ chắc hẳn từng thuộc về Mustaf. Quả bóng tạo cho tôi cảm giác
kỳ lạ. Tại sao lại giết một thằng bé xinh xắn như thế? Tôi không thể
tìm được câu trả lời. ít nhất thì giờ vẫn chưa tìm được.

“Đó là sếp Jefe.” Rakeem nhăn mặt. “Ông ấy đã để ý rồi.”
“Cross đây,” tôi nói vào điện thoại của nhà Sanders. Đầu tôi vẫn

quay cuồng. Tôi muốn cho cuộc nói chuyện này qua thật nhanh.

Ống nghe bốc ra mùi nước hoa rẻ tiền. Nước hoa của Poo hoặc

Suzette, có thể là cả hai. Trên bàn gần điện thoại là những tấm ảnh
chụp Mustaf lồng trong khung hình trái tim. Làm tôi nhớ đến hai đứa
trẻ nhà mình.

“Trưởng phòng thanh tra Pittman đây. Tình hình ở đó thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.