NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 293

Jezzie chuyển làn đường dễ dàng và liên tục khi chúng tôi vào số

bốn, sau đó tăng lên tốc độ tối đa với số năm. Chúng tôi chạy tốc độ
một trăm chín mươi ki lô mét một giờ trên đại lộ George Washington,
sau đó là hai trăm mười ki lô mét trên đại lộ 95. Jezzie từng bảo tôi là
cô chưa bao giờ lấy xe ra mà không đặt tốc độ ít nhất là một trăm sáu
mươi ki lô mét một giờ. Tôi tin điều đó.

Chúng tôi không ngừng bay vút qua thời gian và không gian cho

tới lúc giảm tốc độ rồi dừng lại tại một trạm xăng Mobil xập xệ ở
Lumberton, North Carolina.

Lúc đó đã gần sáu giờ sáng. Trông chúng tôi chắc hẳn phải thuộc

loại điên nhất mà nhân viên trạm xăng từng nhìn thấy. Một người đàn
ông da đen; một phụ nữ da trắng tóc vàng. Chiếc mô tô xả khói mù
mịt.

Giống như trong lời bài hát “Buổi tối nóng bỏng ở thị trấn

xưa”vậy.

Người phục vụ ở trạm xăng trông không được vui vẻ lắm. Cậu ta

đeo miếng đệm mút trượt ván bên ngoài chiếc quần bò nông dân màu
xanh xám. Cậu ta mới ngoài đôi mươi, để một trong những kiểu tóc
vuốt nhọn hay kiểu “vận động viên trượt băng” mà người ta thường
thấy trên các bãi biển California hơn là ở khu vực này. Làm thế nào
mà kiểu tóc này có thể lan tới Lumberton, North Carolina nhanh đến
vậy? Người ta đã trở nên rồ dại hơn chút rồi chăng? Hay các ý tưởng
được tự do lan truyền?

“Chào cậu, Rory.” Jezzie mỉm cười với cậu ta.
Cô nhìn liếc giữa hai cột bơm xăng và nháy mắt với tôi.
“Rory làm ca từ mười một giờ đêm đến bảy giờ sáng ở đây. Trạm

xăng duy nhất luôn mở cửa trong bán kính tám mươi ki lô mét. Đừng
hé miệng với ai mà anh không tin tưởng nhé.” Cô hạ giọng. “Rory bán
đủ thứ thượng vàng hạ cám quanh khu vực này. Bất cứ thứ gì người ta
cần để chịu được qua đêm. Ma túy tổng hợp, nha phiến, thuốc an
thần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.