NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 295

đầu óc tôi phải “căng ra” một chút.

Jezzie kiểm tra chiếc tủ lạnh được ních chặt đồ. Cô bật băng nhạc

Bruce Springsteen rồi dạo bước ra phía ngoài.

Tôi theo cô đi về phía mặt nước xanh thẫm, lung linh. Một cầu

tàu mới được xây dựng trên đó. Một lối đi hẹp dẫn tới một cầu tàu
rộng hơn có vài chiếc ghế được bắt vít vào sàn và một cái bàn. Tôi có
thể nghe thấy giai điệu của album Nebraska.

Jezzie cởi đôi bốt, rồi tiếp đó là đôi tất chân kẻ sọc xanh dài tới

đầu gối. Cô nhúng một chân xuống mặt nước phẳng lặng như tờ.

Đôi chân dài của cô có nét đẹp khỏe khoắn hoàn mỹ. Hai bàn

chân cũng dài, khuôn hình duyên dáng, đẹp đẽ hết mức. Trong chốc
lát, Jezzie khiến tôi nhớ lại những quý cô đã học Đại học Florida,
Miami, Nam Carolina, Vanderbilt. Tôi không thể tìm ra chỗ nào không
đặc biệt trên cơ thể cô.

“Anh có tin không, nước ở đây khoảng hơn hai mươi độ đấy,” cô

mỉm cười dịu dàng.

“Ngay lúc này hả?”
“Đúng là thế. Ngay lúc này. Anh chơi hay nghỉ đây?”
“Những người hàng xóm sẽ nói gì chứ? Anh không mang theo đồ

tắm. Hay bất cứ thứ gì khác.”

“Đó là kế hoạch cơ bản - không kế hoạch. Hãy tưởng tượng nhé.

Một ngày thứ Bảy trọn vẹn không có kế hoạch gì. Không xét xử.
Không phỏng vấn báo chí. Không có những cơn giận dữ từ gia đình
Dunne. Giống như Thomas Dunne trên chương trình Larry King tuần
này. Phàn nàn về việc điều tra đã dẫn tới phiên tòa xét xử, bêu tên em
ở khắp nơi. Không có vụ bắt cóc gây chấn động nào đè nặng lên vai
anh. Chỉ có hai chúng mình ở đây giữa một nơi xa xôi, hẻo lánh.”

“Anh thích nghe câu đó,” tôi nói với Jezzie. “Giữa một nơi xa

xôi, hẻo lánh.” Tôi nhìn quanh, dõi theo đường viền nơi đám cây linh
sam gặp bầu trời xanh trong trẻo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.