NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 296

“Vậy thì đó sẽ là tên chúng ta đặt cho nơi này nhé. “Xa Xôi Hẻo

Lánh, Bắc Carolina.”

“Nghiêm túc đi nào Jez. Thế còn về những người hàng xóm thì

sao? Chúng mình đang ở bang Tarheel phải không? Anh không muốn
bị dính nhựa đường vào gót chân đâu nhé

*

.”

Cô cười. “Sẽ chẳng có ai trong bán kính ít nhất vài dặm đâu Alex.

Không có căn nhà nào khác, anh tin hay không thì tùy. Hãy còn quá
sớm để gặp ai đó, ngoại trừ những người đi câu cá vược.”

“Anh cũng không muốn gặp mấy người đi câu cá vược ở vùng

Tarheel xa xôi hẻo lánh này.” Tôi nói. “Trong mắt họ, có lẽ anh là một
con cá vược đen. Anh đọc cuốn Deliverance của James Dickey rồi.”

“Tất cả những người câu cá đều đi về tận cùng phía Nam của hồ.

Tin em đi Alex. Để em cởi đồ cho anh. Thả lỏng hơn chút nào.”

“Chúng mình sẽ cởi đồ cho nhau.” Tôi đầu hàng và thả trôi bản

thân theo Jezzie, theo nhịp điệu chậm rãi của buổi sáng hoàn hảo.

Trên cầu tàu của con vịnh, chúng tôi cởi đồ cho nhau. Mặt trời

buổi sáng ấm áp dễ chịu và tôi cảm nhận được làn gió dịu nhẹ thổi từ
hồ đang ve vuốt làn da trần của chúng tôi.

Tôi thử nhiệt độ nước bằng bàn chân và mắt cá chân khéo léo của

mình. Jezzie đã không nói quá về nhiệt độ.

“Em không nói dối anh mà. Em chưa bao giờ làm vậy,” cô nói

rồi lại mỉm cười.

Rồi Jezzie lao xuống nước bằng một động tác hết sức hoàn hảo,

gần như không làm tóe lên chút nước nào.

Tôi bơi theo luồng bong bóng sủi tăm nhẹ nhàng của cô. Khi lao

mình xuyên vào làn nước, tôi nghĩ: một người đàn ông da đen và một
phụ nữ da trắng xinh đẹp đang bơi với nhau.

Ở giữa miền Nam. Năm 1993, sau Công nguyên.
Chúng tôi đang liều lĩnh, và có lẽ có chút điên rồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.