NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 305

CHƯƠNG 62

SÁNG HÔM SAU, hai chiếc ghế bành bọc da đỏ đơn giản được đem
vào phục vụ quá trình thôi miên của tôi với Gary. Để giúp hắn nhẹ
nhõm và dễ quên đi khung cảnh xung quanh, ánh đèn phía trên đầu
phòng xử án được giảm bớt. Cả hai chúng tôi đều được gắn micro. Đó
là những phụ kiện duy nhất nhằm duy trì sự tiếp xúc với bên ngoài
được thẩm phán Kaplan cho phép.

Cũng có một lựa chọn thay cho việc này là quay phim buổi thôi

miên của chúng tôi ở một địa điểm khác, nhưng Gary tin rằng hắn có
thể được thôi miên trong phòng xử án. Hắn muốn thử. Luật sư của hắn
cũng muốn hắn thử.

Tôi quyết định sẽ tiến hành thôi miên như thể Soneji/ Murphy

đang ở trong phòng giam của hắn. Việc ngăn chặn một số xao lãng
hiển nhiên diễn ra bên trong phòng xử án là điều rất quan trọng. Tôi
không biết lần này thôi miên có tác dụng hay không, hay kết quả thu
được là gì. Tôi bối rối khi ngồi vào một trong hai chiếc ghế bành. Tôi
cố không nhìn vào đám khán giả trong phòng xử án. Tôi vốn không
thích đứng trên sân khấu, đặc biệt là lúc này.

Trước đây tôi đã từng dùng kỹ thuật khơi gợi đơn giản bằng ngôn

ngữ với Gary. Chúng tôi cũng bắt đầu phiên thôi miên tại phòng xử án
theo cách đó. Thôi miên thực sự không phức tạp như hầu hết mọi
người vẫn nghĩ.

“Gary,” tôi nói, “tôi muốn anh ngồi ngả về phía sau, cố gắng thư

giãn, và chúng ta sẽ xem chuyện gì xảy ra.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể,” hắn nói, giọng điệu chân thành

đúng như vẻ ngoài. Hắn mặc bộ vest màu xanh nước biển, chiếc sơ mi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.