NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 306

màu trắng bảnh bao, chiếc cà vạt kẻ sọc gân. Nom hắn còn giống luật
sư hơn chính tay luật sư của hắn.

“Tôi sẽ lại thôi miên anh vì luật sư của anh cảm thấy điều đó có

ích cho anh trong vụ án này. Anh đã nói với tôi rằng anh cần sự giúp
đỡ đó. Phải không?”

“Vâng, đúng vậy,” Gary đáp. “Tôi muốn nói sự thật... chính tôi

cũng muốn biết sự thật.”

“Được rồi, vậy thì tôi muốn anh đếm ngược từ một trăm. Trước

đây chúng ta đã làm thế rồi. Hãy để mình thư thái với từng con số.
Anh có thể bắt đầu đếm rồi đấy.”

Gary Murphy bắt đầu đếm ngược.
“Hai mắt anh bắt đầu nhắm lại. Bây giờ anh cảm thấy thư thái

hơn nhiều... trong trạng thái ngủ... thở thật sâu,” tôi nói bằng âm điệu
mỗi lúc một nhỏ dần và đều đều.

Căn phòng xử án gần như nín lặng. Âm thanh duy nhất là tiếng u

u và rầm rì của điều hòa trong phòng.

Cuối cùng Gary cũng ngừng đếm.
“Anh thấy thoải mái chứ? Mọi thứ ổn không?” tôi hỏi hắn.
Đôi mắt màu nâu của gã đàn ông đờ đẫn và nhòe ướt. Trông hắn

có vẻ đã bị cuốn vào tình trạng thôi miên khá dễ dàng. Nhưng không
có cách nào để khẳng định chắc chắn điều ấy.

“Vâng. Tôi ổn. Tôi thấy khỏe.”
“Nếu anh muốn dừng việc này lại, vì bất cứ lý do nào, thì anh đã

biết cách rời khỏi tình trạng này rồi đấy.”

Hắn gật đầu nhẹ nhàng khi cất lời. “Tôi hiểu. Tôi vẫn ổn mà.”

Dường như hắn chỉ nghe câu được câu mất.

Dưới áp lực và hoàn cảnh buổi xét xử, dường như khó có chuyện

hắn đang giả vờ.

Tôi nói, “Trong phiên làm việc trước, chúng ta đã nói về chuyện

anh tỉnh dậy ở tiệm McDonald. Anh bảo tôi là anh đã ‘tỉnh dậy như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.