NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 31

CHƯƠNG 6

VÙNG XUNG QUANH NGÔI TRƯỜNG TƯ hơi đáng sợ với Sampson
và tôi. Nơi này khác xa với những ngôi trường và con người ở khu
Đông Nam.

Chúng tôi là hai trong số rất ít người da đen có mặt trong sảnh

của trường Washington Day. Tôi đã nghe nói trong trường tư này có
bọn trẻ con châu Phi, là con của các nhà ngoại giao, nhưng lúc này
không trông thấy đứa nào. Chỉ có vài nhóm giáo viên, trẻ em, cha mẹ
đang bị sốc cùng lực lượng cảnh sát. Ở các bãi cỏ ngoài mặt tiền và
trong sảnh trường, nhiều người đang gào khóc mà chẳng hề có ý giấu
giếm.

Hai đứa bé, hai học sinh nhỏ đã bị bắt cóc ở một trong những

trường tư uy tín nhất của thủ đô Washington. Tôi hiểu rằng hôm nay là
một ngày buồn, một ngày đầy bi kịch đối với mọi người có liên quan.
Gạt chuyện đó sang một bên, tôi tự nhủ. Cứ lo việc của mình đã.

Chúng tôi đến thực hiện công việc của mình với tư cách cảnh sát.

Chúng tôi cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, nhưng không dễ dàng.
Tôi cứ liên tục thấy đôi mắt buồn của thằng bé Mustaf Sanders hiện
lên. Một cảnh sát mặc sắc phục thông báo rằng có người muốn chứng
tôi vào phòng hiệu trưởng. Trưởng phòng thanh tra Pittman đang đợi
chúng tôi trong đó.

“Thoải mái đi,” Sampson khuyên. “Sống là để tiếp tục chiến

đấu.”

Khi làm việc, George Pittman thường mặc chiếc áo vét doanh

nhân màu xám hoặc xanh nước biển. Ông ta thích áo sơ mi sọc nhỏ
cùng cà vạt sọc xanh và bạc. Ông ta hâm mộ giày và thắt lưng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.