NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 340

thơm tươi mát và sạch sẽ. Mọi thứ ở cô dường như mới mẻ và tươi tắn
trở lại.

“Thực tế là rời khỏi trái đất cũng khá hay. Em chưa bao giờ

không làm việc kể từ năm mười sáu tuổi. Những ngày đầu tiên thật
khủng khiếp. Sau đó mọi chuyện tốt đẹp,” cô nói trong khi vẫn vùi đầu
vào ngực tôi. “Chỉ có một điều em nhớ,” Jezzie thì thầm. “Em muốn
anh ở đó với em. Nếu như điều đó nghe ủy mị thì thật tệ.”

Đó là một trong những điều tôi muốn nghe. “Nếu biết thì anh đã

đến cùng em,” tôi nói.

“Em cần làm việc đó theo cách em đã làm. Em phải suy nghĩ kỹ

một lần về tất cả mọi việc. Em đã không gọi cho bất cứ ai, Alex ạ.
Không một ai hết. Em hiểu ra rất nhiều điều về bản thân. Thậm chí em
có lẽ đã tìm ra Jezzie Flanagan thực sự là ai.”

Tôi nâng cằm Jezzie lên và nhìn vào mắt cô. “Hãy nói cho anh

biết em đã tìm thấy gì. Hãy nói cho anh nghe Jezzie là ai.”

Tay trong tay, chúng tôi đi vào trong nhà.

Nhưng Jezzie đã không nói nhiều về chuyện cô là con người thế nào,
hay cô đã hiểu ra những gì về bản thân mình khi ở ngôi nhà bên hồ.
Chúng tôi sa vào những thói quen cũ, những thói quen mà tôi phải
thừa nhận rằng tôi đã rất nhớ. Tôi băn khoăn liệu Jezzie đã nhớ nhung
tôi, và cô đã muốn trở lại D.C. nhiều tới mức nào. Tôi cần thấy một tín
hiệu từ cô.

Jezzie bắt đầu cởi cúc áo tôi, và chẳng có lý do gì để tôi ngăn cô

lại. “Em đã nhớ anh rất nhiều,” cô thì thầm bên bờ ngực tôi. “Anh có
nhớ em không, Alex?”

Tôi bật cười. Trạng thái cơ thể tôi lúc đó là câu trả lời quá hiển

nhiên cho câu hỏi của Jezzie. “Lúc này em nghĩ sao? Đoán thử xem.”

Buổi chiều hôm đó Jezzie và tôi cùng tận hưởng một chút hoang

dại. Tôi không thể không nhớ cái đêm phóng viên tờ National Star
xuất hiện bên ngoài phòng nhà nghỉ của chúng tôi. Chắc chắn lúc này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.