NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 342

CHƯƠNG 70

TÔI LẠI LAO MÌNH vào công việc. Tôi đã tự hứa với bản thân dù thế
nào cũng sẽ giải quyết vụ bắt cóc. Hiệp Sĩ Đen sẽ không thể bại trận.

Một đêm mưa gió, lạnh lẽo, thê lương, tôi lặn lội một mình tới

gặp Nina Cerisier lần nữa. Cái cô bé Cerisier này vẫn là người duy
nhất đã thực sự trông thấy “tòng phạm” của Gary Soneji. Dẫu sao tôi
cũng đã có mặt ở khu vực đó. Phải.

Tại sao tôi lại có mặt ở khu nhà giá rẻ Langley Terrace, lúc đêm

hôm, trong cơn mưa phùn giá lạnh? Tôi đã trở thành một gã gàn dở
không thể tìm đủ thông tin về một vụ bắt cóc đã xảy ra mười tám
tháng. Vì tôi là một kẻ cầu toàn và đã sống như vậy trong ít nhất ba
mươi năm cuộc đời. Vì tôi cần biết những gì đã thực sự xảy đến với
Maggie Rose Dunne. Vì tôi không thể thoát khỏi ánh mắt của Mustaf
Sanders. Vì tôi muốn biết sự thật về Soneji/Murphy. Hoặc vì tôi cứ
mãi tự nhủ như thế.

Glory Cerisier không mấy vui vẻ khi thấy tôi đứng ì ra trên bậc

cửa trước nhà. Tôi đã đứng ngoài này hơn mười phút cho đến lúc bà
mở cửa. Tôi đã gõ lên cánh cửa nhôm sứt sẹo tới sáu bảy lần.

“Thanh tra Cross, đã khuya rồi, ông biết mà. Chúng tôi không

được phép tiếp tục sống hay sao?” bà hỏi khi mở toang cánh cửa.
“Chúng tôi khó mà quên được những người nhà Sanders. Chúng tôi
không cần ông cứ nhắc đi nhắc lại về họ mãi nữa.”

“Tôi biết gia đình bà không quên,” tôi đồng ý với người phụ nữ

cao lớn gần năm mươi tuổi đang nhìn mình soi mói. Đôi mắt hình
hạnh nhân. Một đôi mắt khá đẹp trên gương mặt không-đẹp-lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.