NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 343

“Nhưng đây là những vụ giết người, thưa bà Cerisier, giết người dã
man.”

“Kẻ sát nhân đã bị bắt rồi,” bà nói với tôi. “Ông biết điều đó chứ

thanh tra Cross? Ông đã nghe tin đó chưa? Ông có đọc báo không?”

Lúc đó tôi lại một lần nữa cảm thấy mình chẳng đáng một xu. Tôi

tin bà đang ngờ rằng tôi bị điên. Bà là người phụ nữ thông minh.

“Ôi, lạy Chúa tôi.” Tôi lắc đầu và phá lên cười. “Bà biết đấy, bà

hoàn toàn đúng. Đúng là tôi loạn hết lên rồi. Tôi xin lỗi, tôi thực sự
loạn hết cả rồi.”

Điều đó có vẻ khiến Glory Cerisier bớt đề phòng, và bà mỉm cười

lại với tôi. Đó là nụ cười rộng thân thiện, khoe ra những chiếc răng
cong mà đôi khi ta gặp các khu nhà giá rẻ.

“Hãy mời kẻ da đen khốn khổ này vào uống chút cà phê đi,” tôi

nói. “Tôi khùng thật, nhưng chí ít thì tôi cũng nhận thức được điều đó.
Mở cửa cho tôi nhé.”

“Được thôi, được thôi. Sao ông không vào đi, thanh tra. Chúng ta

có thể nói chuyện thêm chút nữa. Nhưng chỉ thế thôi nhé.”

“Chỉ thế thôi,” tôi đồng ý với bà. Tôi đã vào được nhà chỉ đơn

giản bằng cách nói với bà sự thật về mình.

Chúng tôi uống loại cà phê hòa tan rất tệ trong căn bếp bé xíu của

nhà Cerisier. Thực sự bà là người thích nói chuyện. Glory Cerisier đặt
cho tôi đủ loại câu hỏi về vụ xét xử.

Bà muốn biết cảm giác được lên truyền hình là như thế nào.

Giống nhiều người, bà rất tò mò về nữ diễn viên Katherine Rose.
Glory Cerisier thậm chí còn có riêng một giả thuyết về vụ bắt cóc.

“Gã đàn ông đó đã không làm việc này. Tôi nói về Gary Soneji,

hay Murphy, hay bất kể hắn ta là ai đi nữa. Ai đó đã gài bẫy hắn, ông
hiểu không,” Glory nói và cười. Tôi đồ rằng bà nghĩ thật buồn cười
khi chia sẻ những ý tưởng điên rồ với một viên cảnh sát điên rồ ở D.C.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.