NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 351

đó. Sau khi bị sa thải, Chakely và gia đình anh ta định cư tại Tempe,
bang Arizona.

Lúc đó là nửa đêm theo giờ chỗ tôi; mười giờ tối ở Tempe.

Không quá muộn, tôi cho là thế. “Charles Chakely phải không? Tôi là
thanh tra Alex Cross gọi từ Washington đây,” tôi nói khi cựu nhân
viên Sở Mật vụ bắt máy.

Có một chút ngập ngừng, một khoảng im lặng khó chịu trước khi

đầu dây bên kia trả lời. Sau đó Chakely trở nên hằn học - điều này
khiến tôi cảm thấy rất lạ lùng. Phản ứng của anh ta chỉ như củng cố
thêm những linh tính mách bảo trong tôi về cựu nhân viên Sở Mật vụ
này và người cộng sự.

“Anh muốn cái quái gì nữa thế?” Chakely nổi cáu. “Tại sao anh

gọi tới đây cho tôi? Bây giờ tôi không còn làm việc ở Sở Mật vụ rồi.
Tôi đang cố bỏ lại sau lưng những chuyện đã xảy ra. Hãy để cho tôi
yên. Hãy tránh xa tôi và gia đình tôi.”

“Nghe này, tôi xin lỗi đã làm phiền anh...” tôi bắt đầu xin lỗi.
Anh ta ngắt lời tôi. “Vậy thì đừng làm phiền nữa. Đó là một cách

sửa sai dễ đấy, Cross ạ. Hãy cút khỏi cuộc đời tôi.”

Tôi có thể mường tượng ra hình ảnh Charles Chakely khi nói

chuyện với anh ta. Tôi đã nhớ ra anh ta từ những ngày đầu vừa xảy ra
vụ bắt cóc. Charles mới chỉ năm mốt nhưng trông cứ như ngoài sáu
mươi. Bụng bia. Tóc đã rụng gần hết. Buồn bã, đôi mắt lãnh đạm.
Chakely là minh chứng cụ thể cho thấy những gì tồi tệ mà công việc
này có thể gây ra cho ta, nếu ta để mặc cho nó làm vậy.

“Không may là tôi vẫn bị giao xử lý vài vụ giết người,” tôi vừa

nói vừa hy vọng Chakely hiểu. “Các vụ đó cũng có liên quan tới Gary
Soneji/Murphy. Hắn quay lại và giết một trong các giáo viên ở trường.
Vivian Kim, anh nhớ không?”

“Tôi đã nghĩ là anh không muốn làm phiền tôi. Vậy tại sao anh

không vờ như là anh chưa bao giờ gọi điện, hả? Rồi tôi sẽ làm bộ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.