NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 352

tôi chưa bao giờ nhấc máy. Tôi quá rành cái trò ‘chúng ta hãy cùng giả
vờ’ ở ngoài vùng cao nguyên Arizona rồi.”

“Nghe này, tôi có thể xin một cái trát của tòa. Anh biết là tôi có

thể làm thế. Chúng ta có thể thực hiện cuộc nói chuyện này ở
Washington. Hoặc tôi có thể bay qua nhà anh ở Tempe. Xuất hiện ở đó
trong buổi tiệc nướng ngoài trời vào một đêm nào đó.”

“Này, có chuyện quái quỷ gì với mày vậy? Mày sao thế hả Cross?

Vụ án khốn kiếp đó đã chấm dứt rồi. Kệ mẹ nó đi và để tao yên.”

Có gì đó rất lạ trong giọng nói của Chakely. Có vẻ như anh ta sắp

nổ tung.

“Tôi đã nói chuyện với cộng sự của anh tối nay,” tôi thông báo.

Thông tin đó khiến Chakely tiếp tục giữ máy.

“Vậy à. Mày đã nói chuyện với Mickey Devine à. Thi thoảng tao

cũng nói chuyện với nó đấy.”

“Tôi mừng cho cả hai anh. Tôi sẽ chỉ làm phiền anh một phút nữa

thôi. Chỉ cần anh trả lời một hoặc hai câu hỏi thôi.”

“Một câu hỏi. Chỉ vậy thôi,” rốt cuộc Chakely nói.
“Anh nhớ xem có thấy chiếc ô tô mui kín đời mới màu đen nào

đậu trên đại lộ Sorrell không? Hay bất cứ chỗ nào quanh khu nhà của
gia đình Goldberg hoặc Dunne? Có thể là khoảng một tuần trước khi
xảy ra vụ bắt cóc?”

“Mẹ kiếp, không, lạy Chúa, không. Bất cứ chuyện gì bất thường

đều đã được ghi trong nhật ký trực của bọn tao rồi. Vụ bắt cóc đã kết
thúc. Tao đã hết nợ rồi. Cả với mày cũng vậy, thanh tra Cross ạ.”

Chakely dập máy.
Giọng điệu của anh ta rất kỳ quái. Cái ý nghĩ về “kẻ quan sát”

chưa lộ diện làm tôi hơi điên tiết. Đó là một nút thắt lón. Quan trọng
tới mức không thể phớt lờ dù ta có là loại thanh tra nào đi nữa. Tôi
phải nói chuyện với Jezzie về Mike Devine và Charlie Chakely, và về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.