NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 354

CHƯƠNG 72

JEZZIE VÀ TÔI dành một ngày tại ngôi nhà bên hồ của cô. Cô cần nói
chuyện. Cô cần kể cho tôi nghe cô đã thay đổi thế nào, cô đã nhận ra
những gì về bản thân sau kỳ nghỉ phép. Hai chuyện rất, rất lạ đã xảy ra
ở đó, Nơi Xa Xôi Hẻo Lánh, Bắc Carolina.

Chúng tôi rời Washington lúc năm giờ sáng và tới bờ hồ ngay

trước tám giờ ba mươi. Đó là ngày mùng ba tháng Mười hai nhưng cứ
giống như là ngày đầu tiên của tháng Mười. Nhiệt độ vào khoảng hai
mươi mốt độ C suốt buổi chiều và những luồng gió nhẹ ngọt ngào thổi
từ trên núi xuống. Tiếng chiu chít, líu lo của nhiều loài chim khác
nhau tràn ngập không gian.

Những người tới đây nghỉ hè đã rời đi cả nên chúng tôi chiếm lấy

mặt hồ cho riêng mình. Một chiếc xuồng máy chạy vòng quanh hồ
trong khoảng hơn một giờ, tiếng động cơ ồn ã của nó hệt như tiếng
một chiếc ô tô đua tại giải Nascar. Nếu không có nó, không gian chỉ
thuộc về hai chúng tôi.

Như đã thỏa thuận với nhau, chúng tôi không vội vàng đề cập đến

bất cứ đề tài nào nghiêm trọng. Không nói về Jezzie, Devine hay
Chakely, và cả những giả thuyết mới nhất của tôi về vụ bắt cóc.

Chiều muộn hôm đó, Jezzie và tôi đi dạo một quãng dài trong

khu rừng thông xung quanh. Chúng tôi men theo dòng suối trong suốt
tựa pha lê chảy vào dải đồi bao quanh. Jezzie không trang điểm, tóc cô
buông xõa và rối tung. Cô mặc chiếc quần jean lửng và chiếc áo chui
đầu sát nách có dòng chữ Đại học Virginia. Đôi mắt cô xanh biếc tuyệt
đẹp, chẳng hề kém màu xanh trên nền trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.