NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 410

Rốt cuộc thì nhịp độ chậm rãi của hòn đảo cũng bao trùm lên tất

cả. Chúng tôi ăn tối ở nhà hàng nhô ra biển của khách sạn. Lại thêm
cảm giác quen thuộc với cả hai. Ngồi giữa vùng biển Caribe tuyệt vời,
tôi tin mình có cảm giác hoàn toàn hư ảo và thấy bị lừa dối nhiều hơn
bất kỳ lúc nào khác trong đời.

Tôi nhìn những con cá nục, cá mú và rùa nướng được đưa tới rồi

mang đi. Tôi lắng nghe ban nhạc theo phong cách reggae chuẩn bị
biểu diễn. Và suốt trong lúc ấy, tôi cứ nghĩ đến việc người đàn bà xinh
đẹp ngồi bên cạnh tôi đã để Michael Goldberg phải chết. Tôi cũng
chắc rằng cô đã giết Maggie Rose Dunne, hoặc ít nhất cũng là đồng
phạm. Cô chưa bao giờ tỏ chút hối hận nào.

Ở đâu đó trên đất Mỹ là phần của cô trong món tiền chuộc mười

triệu đô la. Nhung Jezzie đủ khôn ngoan để tôi “chia sẻ” chi phí kỳ
nghỉ với cô. “Chúng mình chia đều nhé Alex. Không ai được miễn phí
ở đây, được chứ?”

Cô ăn tôm hùm đánh bắt tại đảo và một đĩa khai vị là thịt cá mập

thái miếng. Cô uống hai cốc bia trong bữa tối. Jezzie quá khéo léo và
thông minh. Với cách hành xử này, cô thậm chí còn đáng sợ hơn cả
Gary Soneji/ Murphy.

Ta sẽ nói gì về một kẻ giết người, một người ta yêu thương, trong

một bữa tối với những ly cocktail hoàn hảo? Tôi muốn biết quá nhiều
thứ, nhưng tôi không thể thốt ra bất cứ câu hỏi thực sự nào đang bùng
lên trong đầu mình. Thay vào đó, chúng tôi chỉ nói về những ngày
nghỉ ngơi sắp tới, một “kế hoạch” cho những gì sẽ làm ở đây, vào lúc
này trên vùng đảo.

Tôi chăm chú nhìn Jezzie qua bàn ăn và nghĩ, chưa bao giờ trông

cô nổi bật hơn lúc này. Cô liên tục vén mái tóc vàng ra phía sau một
bên tai. Đó quả là một cử chỉ thân thuộc và gần gũi, một cử chỉ cho
thấy sự bồn chồn. Jezzie đang bồn chồn và lo lắng điều gì? Cô đã biết
những gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.