NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 42

cũng rời khỏi vị trí. Chứng tôi cảm thấy cáu tiết.

Tôi cứ liên tục thấy gương mặt của thằng bé Mustaf Sanders hiện

ra. Ai sẽ đi và tìm ra kẻ giết thằng bé? Chẳng ai cả. Mustaf đã rơi vào
lãng quên - tôi biết rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với hai đứa
học sinh của trường tư.

Sau đó một chút, Sampson và tôi cùng vài đứa trẻ nằm trên sàn gỗ
thông của “phòng chơi” tại trường Washington Day. Mấy đứa trẻ này
gồm Luisa, Jonathan, Stuart, Mary-Berry, và chị gái “lớn” Brigid của
nó. Chưa ai đến đón được bọn trẻ này nên chúng sợ hãi. Một vài đứa ở
trường đã tè ướt cả quần, thậm chí có đứa còn nôn tung tóe. Có khả
năng xảy ra tổn thương do khủng hoảng, một tình trạng mà tôi đã có
chút kinh nghiệm điều trị.

Cùng ngồi trên mặt sàn gỗ được đánh bóng với chúng tôi là cô

giáo Vivian Kim. Chúng tôi muốn nói chuyện với cô về chuyến thăm
của Soneji tới lớp cô và những điểm tổng quát về Soneji.

“Bọn chú là học sinh mới của trường cháu,” Sampson đùa với

bọn trẻ. Thực tế là cậu ta đã bỏ cặp kính râm ra, dù tôi không chắc
chắn liệu cậu có phải làm thế không. Trẻ con thường thích Sampson.
Cậu ta hợp với vai trò “yêu quái thân thiện” của bọn chúng.

“Không, không phải thế!” Mary-Berry nói. Sampson đã khiến

con bé cười. Đó là dấu hiệu tốt.

“Đúng thế đấy, bọn chú là cảnh sát thật,” tôi nói với lũ trẻ. “Bọn

chú ở đây để đảm bảo rằng bây giờ mọi người đều ổn. Ý chú là, phù,
đúng là buổi sáng tuyệt vời!”

Cô Kim từ phía bên kia sàn mỉm cười với tôi. Cô biết rằng tôi

đang cố tạo cho đám trẻ chút yên tâm. Cảnh sát đã có mặt và tình hình
lại an toàn. Bây giờ không ai có thể làm tổn hại chúng, trật tự đã được
khôi phục.

“Chú có phải là cảnh sát giỏi không ạ?” Jonathan hỏi tôi. So với

một thằng nhỏ, nó có vẻ rất nghiêm túc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.