NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 428

Dù thế họ đã quyết định sẽ không giết Maggie Rose. Hoặc lúc ở
Washington họ đã nói như thế.

Sampson và tôi ngồi yên lặng trong chiếc xe chở khách cỡ nhỏ

trên suốt những dặm cuối của cuộc hành trình qua dãy Andes. Những
người khác cũng vậy.

Tôi quan sát vợ chồng nhà Dunne khi tới gần Uyuni. Họ ngồi

lặng lẽ bên nhau, có một khoảng cách nhỏ giữa hai người. Như
Katherine từng nói với tôi, việc mất Maggie Rose đã gần như hủy hoại
cuộc hôn nhân của họ. Tôi vẫn còn nhớ hồi đầu mình đã yêu quý họ
nhiều tới mức nào. Tôi vẫn rất mến Katherine Rose. Chúng tôi đã trò
chuyện với nhau một lát trên hành trình tới đây. Cô cảm ơn tôi với thái
độ chân thành, và tôi sẽ không bao giờ quên điều đó.

Tôi hy vọng cô con gái bé bỏng của họ vẫn đang an toàn chờ đợi

ở cuối thử thách dài lâu và khủng khiếp này... Tôi nghĩ về Maggie
Rose Dunne - cô bé tôi chưa từng gặp nhưng sẽ sớm được gặp. Tôi
nghĩ về tất cả những lời nguyện cầu đã dành cho con bé, về những tấm
áp phích treo bên ngoài trụ sở tòa án ở D.C., những ngọn nến bập
bùng trên rất nhiều ô cửa sổ.

Sampson huých khuỷu tay vào tôi khi chúng tôi chạy xe xuyên

qua ngôi làng. “Nhìn lên ngọn đồi kia đi, Alex. Tớ sẽ không nói rằng
việc này khiến tất cả những gì đã qua đều trở nên xứng đáng. Nhưng
có lẽ cũng gần như thế đấy.”

Chiếc xe chở khách cỡ nhỏ đang leo lên một sườn đồi dốc của

ngôi làng Uyuni. Các ngôi nhà dựng sơ sài bằng gỗ và tôn dàn hàng
hai bên một lối có thể coi như một con ngõ đâm xuyên vào đá. Khói
uốn lượn tỏa ra từ nóc một vài mái nhà lợp tôn. Con đường hẹp dường
như tiếp tục chạy thẳng lên dãy núi Andes.

Maggie Rose đang đứng đó chờ chúng tôi, ở khoảng giữa con

đường đó.

Con bé mười một tuổi đứng trước một trong những túp lều gần

như giống hệt nhau. Nó đang ở cùng với nhiều thành viên khác của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.