NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 430

Tôi tự hỏi liệu Maggie Rose có biết chuyện gì đang xảy ra không.

Con bé đã bị tổn thương nặng nề. Tôi tự hỏi liệu nó còn cảm nhận
được điều gì nữa không. Tôi thấy mừng vì có thể ở đó để giúp đỡ con
bé.

Tôi lại nghĩ về Jezzie, và lắc đầu vô thức. Con bão lòng trong tôi

vẫn chưa thôi. Sao cô có thể làm điều ấy với đứa bé gái này? Vì vài
triệu đô ư? Vì tất cả tiền bạc trên thế gian này ư?

Katherine Rose là người đầu tiên ra khỏi xe. Vào khoảnh khắc ấy,

Maggie Rose dang rộng hai cánh tay mình. “Mẹ!” con bé gào lên. Thế
rồi, chỉ chần chừ nửa giây, nó như nhảy bổ về phía trước. Maggie
Rose chạy về phía mẹ. Rồi hai mẹ con lao vào vòng tay nhau.

Trong phút tiếp theo đó, tôi không trông thấy gì nhiều qua làn

nước mắt của mình. Tôi nhìn sang Sampson và thấy phía sau cặp kính
đen của cậu ta, một giọt lệ ứa ra.

“Hai thanh tra cứng rắn,” cậu ta nói và ngoác miệng cười với tôi.

Đó là nụ cười của con sói đơn độc mà tôi yêu quý.

“Đúng thế, bọn mình chắc chắn là những thanh tra cừ nhất ở

Washington, D.C.,” tôi nói.

Rốt cuộc thì Maggie Rose cũng được về nhà. Tên con bé thành

câu thần chú trong tâm trí tôi - Maggie Rose, Maggie Rose. Khoảnh
khắc ấy xứng đáng để ta đánh đổi mọi thứ.

“Kết thúc rồi,” Sampson tuyên bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.