NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 437

sức mạnh khủng khiếp trong giọng của hắn.

“Mày không đụng vào tao được đâu!” hắn lại hét lên. “Mày

không thể đụng tới tao đâu, Tiến sĩ! Mày hiểu chưa? Mày vẫn chưa
hiểu hả? Tao mới là ngôi sao. Chứ không phải mày!”

Máu vấy khắp hai bàn tay và hai cánh tay hắn. Máu ở khắp nơi.

Giờ thì tôi đã có thể nhìn thấy. Hắn đã hại ai? Hắn đã làm gì trong
nhà của chúng tôi?

Tôi có thể thấy những hình khối trong bóng tối đang lay động

giữa căn phòng của bọn trẻ. Hắn giơ cao con dao trong tay, mũi dao
chĩa về phía tôi.

“Tao là ngôi sao ở đây! Tao là Soneji! Murphy! Là bất cứ ai tao

muốn!”

Tôi nhận ra máu ai đã vấy khắp hai bàn tay và cánh tay của hắn.

Máu tôi. Hắn đã đâm tôi ngay khi tấn công cú đầu tiên.

Soneji/Murphy vung con dao để tấn công lần nữa và gầm gừ hệt

như một con thú. Bọn trẻ lúc này đã thức. Damon kêu lên, “Bố ơi!”
còn Jannie thì òa khóc.

“Ra khỏi đây ngay, các con!” tôi hét. Nhưng chúng sợ tới mức

không thể ra khỏi giường.

Hắn dứ dứ con dao một cái, sau đó lưỡi dao lại chém về phía tôi.

Tôi né người tránh, con dao cắt một nhát qua vai tôi.

Lần này vết thương ở ngay đó, và tôi biết chính xác nó ở vị trí

nào. Con dao của Soneji đã cắt vào phần vai trên của tôi.

Tôi hét lớn về phía Soneji/Murphy. Bọn trẻ đang kêu khóc. Tôi

muốn giết hắn ngay lập tức. Đầu tôi như muốn nổ tung. Không có gì
còn lại trong tôi ngoài nỗi căm thù với con quái vật đang ở trong nhà
mình lúc này.

Soneji/Murphy lại vung con dao của hắn lên lần nữa. Lưõi dao

chết người này rất dài, và bén đến nỗi thậm chí tôi không có cảm giác
gì với vết thương đầu tiên. Nó đã cắt quá ngọt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.