NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 443

Mọi người hét toáng lên với tôi nhưng tôi vẫn chen lên trước.
Tôi di chuyển lặng lẽ và có chủ đích qua phòng khách rồi vào

trong bếp. Tôi mở chiếc cửa nằm chéo với cửa sau nhà rồi lao nhanh
xuống cầu thang.

Tôi không thấy gì trong tầng hầm. Không có một chuyển động

nào. Không có gì bị thay đổi vị trí. Tầng hầm là ý tưởng hay ho cuối
cùng của tôi.

Tôi bước về phía một chiếc thùng gần lò sưởi, chỗ Nana thường

đổ đống tất cả quần áo bẩn cho mẻ giặt tiếp theo. Đó là góc tầng hầm
nằm xa cầu thang nhất. Không có Soneji/Murphy trong căn hầm tối.

Sampson chạy xuống cầu thang tầng hầm. “Hắn không có đây

đâu! Ai đó đã thấy hắn ở khu trung tâm rồi. Hắn đang ở đâu đó quanh
vòng xoay Dupont.”

“Hắn muốn một màn kịch lớn nữa,” tôi lẩm bẩm. “Đồ-chó-

đẻ.”Con Trai Nhà Lindbergh.

Sampson không cố cản tôi đi cùng. Nhìn ánh mắt tôi cậu ta biết

rằng dù có muốn cản cũng không được. Hai chúng tôi vội vàng ra xe
hơi của Sampson. Tôi nhận ra là mình ổn. Nếu không ổn thì tôi đã ngã
rồi.

Một thằng nhãi vô lại sống ở khu này nhìn thấy lớp máu còn dính

ở phần trước chiếc áo sơ mi của tôi. “Ông sắp chết hả, Cross? Tốt
đấy.” Nó tặng tôi một bài điếu văn.

Chúng tôi mất khoảng mười phút thì xuống tới khu vòng xoay

Dupont. Các xe tuần tra cảnh sát đỗ khắp nơi - ánh đèn xanh đỏ kỳ
quái nhấp nháy trong ánh bình minh mới ló rạng.

Với hầu hết những tay cảnh sát này, ca đêm đã bị kéo dài quá giờ.

Không ai cần một thằng điên chạy rông ở khu trung tâm Washington.

Một màn kịch lớn nữa.
Tao muốn là ai đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.