NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 444

Trong suốt một giờ tiếp đó hoặc hơn, không có chuyện gì xảy ra

trừ việc trời đã sáng hơn. Người đi bộ bắt đầu có mặt quanh vòng
xoay. Giao thông đông đúc hơn khi Washington mở cửa để làm ăn.

Những người dậy sớm thấy tò mò và đứng lại hỏi cảnh sát mấy

câu. Sẽ không ai trong chúng tôi nói gì với họ, ngoại trừ câu “Xin cứ
tiếp tục di chuyển. Xin cứ tiếp tục di chuyển. Không có gì để xem
hết.” Lạy Chúa.

Một bác sĩ của bộ phận cứu thương chăm sóc các vết thương cho

tôi. Máu chảy ra nhiều hơn dự tính. Tất nhiên anh ta muốn tôi tới ngay
bệnh viện. Chuyện đó có thể chờ được. Thêm một màn kịch lớn nữa. Ở
vòng xoay Dupont chăng? Hay ở khu trung tâm Washington, D.C.?
Gary Soneji/Murphy rất thích trình diễn ở thủ đô.

Tôi bảo viên bác sĩ để tôi yên và anh ta nghe theo. Tôi xin anh ta

vài viên Percodan. Những viên thuốc có tác dụng tạm thời vào lúc này.

Sampson đứng cạnh tôi, miệng rít vài hơi thuốc. “Cậu sẽ ngã lăn

quay,” cậu ta nói với tôi. “Đơn giản là cậu sẽ ngã gục. Giống như một
con voi châu Phi to đùng bị một cơn đau tim bất ngờ.”

Tôi đang nhấm nháp mấy viên Percodan. “Không phải một cơn

đau tim bất ngờ,” tôi bảo cậu ta. “Voi châu Phi to đùng dính vài cú
đâm bằng dao. Cũng không phải một con voi đâu. Đó là một con linh
dương châu Phi. Loài thú duyên dáng, xinh đẹp và mạnh mẽ.”

Cuối cùng tôi cũng bắt đầu quay lại phía xe của Sampson.
“Cậu có ý tưởng gì à?” cậu ta gọi với theo. “Alex?”
“Ừ. Chúng mình lên đường thôi, chẳng ích gì khi đứng chơ vơ ở

vòng xoay Dupont này đâu. Hắn sẽ không nổ súng vào người tham gia
giao thông trong giờ cao điểm đâu.”

“Cậu chắc thế chứ, Alex?”
“Tớ chắc chắn đấy.”
Chúng tôi lượn lờ quanh khu trung tâm Washington cho tới gần

tám giờ. Mọi thứ càng trở nên vô vọng. Ngồi trong xe, tôi bắt đầu thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.