NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 46

tâm. Ông ta vừa nói vừa chằm chằm nhìn vào hình ảnh phản chiếu của
mình trên kính cửa sổ xe.

“Và bây giờ ông đang giúp tôi à?” tôi hỏi. “Mà không cần tôi đề

nghị cơ đấy. Như thế thật tốt, thật chu đáo.”

“Đúng thế,” viên thị trưởng đồng ý. “Anh hiểu nhanh ghê, Alex.”
“Vậy thì hãy giúp tôi thoát khỏi vụ này. Tôi muốn giải quyết vụ

án mạng ở khu nhà giá rẻ. Tôi rất lấy làm tiếc về vụ hai đứa trẻ da
trắng đó, nhưng vụ bắt cóc sẽ không cần sự chú ý hoặc hỗ trợ đâu.
Thực tế là chuyện đó sẽ trở thành rắc rối. Quá nhiều sự giúp đỡ chả ra
gì rồi.”

“Tất nhiên là thế. Cả hai chúng ta cùng biết điều đó.” Monroe gật

đầu đồng ý. “Những gã khốn nạn dốt nát đó chỉ dẫm chân nhau mà
làm hỏng chuyện thôi. Hãy lắng nghe tôi, Alex. Anh sẽ chỉ lắng nghe
thôi, được chứ?”

Khi Carl Monroe muốn điều gì đó từ ta, nếu phải làm, ông ta sẽ

thuyết phục để ta khuất phục. Trước đây tôi đã chứng kiến việc này, và
giờ đây ông ta bắt đầu việc ấy với tôi.

“Theo đúng như truyền thuyết về Alex Cross, bây giờ thì anh

túng quẫn.”

“Tôi vẫn đang ổn,” tôi nói. “Có nhà để ở. Có đồ để ăn.”
“Anh đã sống ở khu Đông Nam khi anh có thể dễ dàng rời khỏi

đó,” viên thị trưởng tiếp tục với bản lý lịch rời rạc mà tôi đã từng nghe
trước đây. Anh vẫn làm cho nhà thờ Thánh Anthony chứ?”

“Vâng. Nấu xúp. Một số buổi điều trị miễn phí. Người Samarita

da đen.”

“Anh biết đấy, một lần tôi đã trông thấy anh tham gia vở kịch ở

nhà thờ Thánh Anthony. Anh cũng biết diễn đấy. Anh đã tham gia
thực sự.”

“Vở Giọt máu của Athol Fugard.” Tôi nhớ thời điểm đó. Maria

đã dụ tôi tham gia nhóm diễn của cô. “Vở kịch ấy quả là đầy sức lan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.