NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 47

tỏa. Nó có thể khiến mọi người trở nên tốt hơn.”

“Anh vẫn theo kịp điều tôi đang nói chứ? Anh có lắng nghe tôi

chút nào không đấy?”

“Ông muốn cưới tôi.” Tôi cười to với Monroe. “Nhưng trước hết

ông vẫn muốn hò hẹn với tôi.”

“Đại loại như thế,” Monroe cười to đáp lại.
“Ông đang làm đúng cách đấy, Carl. Tôi muốn nghe những lời

ngọt ngào trước khi làm tình.”

Monroe cười thêm một chút và to hơn một chút so với mức cần

thiết. Viên thị trưởng có thể làm bạn với ta, rồi lần sau gặp lại ông ta
sẽ chằm chằm nhìn xuyên thấu ta. Một số người trong phòng gọi ông
ta là “Dừa”. Tôi là một trong số đó. “Bên ngoài thì nâu, bên trong thì
trắng.” Tôi có cảm giác rằng thực tế Monroe là một kẻ cô đơn. Tôi vẫn
băn khoăn xem chính xác thì ông ta muốn gì từ tôi.

Monroe im lặng một lát. Khi xe chạy vào đường cao tốc

Whitehurst, viên thị trưởng lại cất tiếng. Xe cộ rất đông, con đường có
tuyết đang tan chẳng giúp ô tô chạy nhanh hơn.

“Tình huống chúng ta đang đối mặt đầy bi kịch, rất bi kịch. Vụ

bắt cóc này cũng quan trọng với chúng ta. Bất kỳ ai xử lý nó cũng sẽ
là một việc quan trọng. Tôi muốn anh giúp xử lý nó, là một người có
vai trò quyết định. Tôi muốn anh có được tên tuổi nhờ vụ này.”

“Tôi không cần danh tiếng” tôi huỵch toẹt với Monroe. “Không

muốn làm một kẻ có vai trò quyết định chết tiệt nào hết.”

“Tôi biết anh không muốn. Và đó là một trong những lý do anh

nên tham gia. Tôi sẽ nói cho anh biết sự thật. Anh thông minh hơn
chúng tôi, và anh sẽ trở thành nhân vật quan trọng trong thành phố
này. Hãy ngừng việc làm tên khốn cứng đầu đi. Thôi xù lông nhím đi.”

“Tôi không đồng ý. Không đồng ý nếu có thể cưỡng lại được.

Không đồng ý nếu tôi có thể ngăn cản được. Ý tưởng về thành công
của ông không phải là ý tưởng của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.