NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 58

Chúa ơi! Bọn New York Times chó chết, Graham nghĩ. Tay phóng

viên mặc một bộ com lê màu sẫm, sơ mi sọc mảnh, cà vạt bằng vải sọc
gân. Hắn là một tay phóng viên trẻ, đầy triển vọng, đặc trưng của tờ
New York Times đang thực hiện nhiệm vụ. Tất cả những tay khốn kiếp
của tờ Times Post trong mắt Graham đều như nhau cả. Không còn
những phóng viên thực thụ trong đám người đó nữa.

“Anh đã chạy cả một quãng đường dài tới đây vào giờ này chỉ để

nhận một câu ‘miễn bình luận’, anh Bayer ạ. Tôi rất tiếc,” Roger
Graham nói. “Tôi không thể cung cấp thông tin gì cho anh về vụ bắt
cóc. Thật lòng là không có thông tin nào để cung cấp.”

Graham chẳng hề tiếc, nhưng ai mà muốn có kẻ thù từ New York

Times chứ. Bọn khốn này có thể dùng ngòi bút độc địa của chúng đâm
xuyên từ tai nọ sang tai kia của ta.

“Một câu hỏi, chỉ một câu thôi. Tôi hiểu rằng ông có quyền

không trả lời, song nó quan trọng với tôi - cho tôi. Để tôi phải đến đây
vào lúc một giờ sáng.”

“Được thôi. Vậy thì hỏi đi. Câu hỏi của anh là gì?” Graham đóng

sập cánh cửa chiếc Bronco. Ông khóa cửa xe để đảm bảo an toàn cả
đêm, tung chùm chìa khóa lên rồi bắt lấy.

“Tất cả bọn mày đều ngu ngốc và nhút nhát đến không thể tin nổi

như thế này à?” Gary Soneji hỏi Graham. “Đó là câu hỏi của tao,
Graham khoác lác ạ.”

Một lưõi dao dài và sắc ngay lập tức vung về phía trước. Rồi một

lần nữa. Lưỡi dao cứa đi cứa lại quanh cổ họng Roger Graham.

Nhát thứ nhất đẩy ông vào chiếc Ford Bronco. Nhát thứ hai cứa

đứt động mạch cảnh. Graham sụp xuống chết ngay trên đường dẫn vào
nhà. Không đủ thời gian để né, bỏ chạy hay thậm chí thốt lên một lời
cầu nguyện.

“Người ta cứ tưởng mày là một ngôi sao ghê gớm, Roger. Mày

muốn trở thành ngôi sao, đúng không? Tao chẳng thấy bằng chứng
nào của việc ấy. Không, hoàn toàn không,” Soneji nói. “Lẽ ra mày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.