NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 60

CHƯƠNG 12

TÔI TRỞ NÊN đa cảm sau vụ hai đứa trẻ bị bắt cóc. Đêm đầu tiên,
giấc ngủ của tôi chập chờn và đầy kích động. Trong mơ, tôi thấy lại
nhiều cảnh tệ hại trong ngôi trường đó. Liên tục thấy Mustaf Sanders.
Đôi mắt buồn của thằng bé chằm chằm nhìn tôi, khẩn cầu sự giúp đỡ
từ tôi nhưng chẳng nhận được gì.

Tôi tỉnh giấc và nhận ra hai đứa con đang nằm trên giường mình.

Chắc chắn là lúc sáng sớm hai đứa đã chui lên đây. Đó là một trong
những trò hai đứa thích, trò đùa nhỏ của chúng với “Bố Bự”.

Damon và Janelle đang ngủ say trên một chiếc chăn may từ nhiều

mảnh. Đêm qua tôi mệt mỏi đến mức không buồn kéo nó ra khỏi
giường. Hẳn là mấy bố con trông giống như hai thiên thần đang nghỉ
ngơi và một con ngựa kéo ngã quỵ.

Damon sáu tuổi và luôn làm tôi nhớ rằng mẹ nó đã đặc biệt thế

nào. Nó có đôi mắt của Maria. Jannie là cục cưng thứ hai của tôi. Con
bé bốn tuổi, đang lớn nhanh như thổi. Nó thích gọi tôi là “Bố Bự”,
nghe giống như tiếng lóng của người da đen mà nó đã sáng tạo ra.
Hình như ở kiếp trước nó đã biết ngôi sao bóng bầu dục “Bố Bự”
Lipscomb.

Trên giường còn có một cuốn sách của William Styron nói về nỗi

u uất của mình, cuốn Bóng tối hiện hữu mà tôi đang đọc. Tôi hy vọng
nó sẽ mang lại được chút manh mối giúp tôi vượt qua nỗi u uất của
chính mình - thứ đã làm tôi khốn khổ kể từ khi Maria bị giết. Ba năm
qua với tôi dài như thể hai mươi năm.

Điều thực sự khiến tôi tỉnh giấc sáng nay là những ánh đèn pha

quét qua rèm cửa sổ. Tôi nghe tiếng cửa xe hơi đóng mạnh và những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.