NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 61

tiếng chân lạo xạo bước nhanh trên sỏi ngoài lối dẫn vào nhà. Cẩn
thận không làm lũ trẻ tỉnh giấc, tôi nhẹ nhàng bước ra cửa sổ phòng
ngủ.

Tôi nhòm xuống hai chiếc xe tuần tra của cảnh sát D.C. đậu phía

sau chiếc Porsche cũ ở lối dẫn vào nhà. Bên ngoài có vẻ lạnh kinh
khủng. Chúng tôi mới chỉ bước vào thời kỳ lạnh nhất của mùa đông ở
D.C.

“Để tôi nghỉ chút đi,” tôi lầm bầm nói vào rèm cửa sổ lạnh buốt.

“Biến đi.”

Sampson đang hướng về phía cửa sau dẫn vào bếp nhà tôi. Đồng

hồ cạnh giường chỉ năm giờ kém hai mươi. Đến giờ đi làm rồi.

Lúc sát năm giờ, Sampson và tôi rẽ vào một tòa nhà xây bằng đá cát
kết nâu từ trước Thế chiến giờ đang xuống cấp nằm ở Georgetown,
cách phố M một dãy nhà về phía Tây. Chúng tôi quyết định tự kiểm
tra căn hộ của Soneji. Cách duy nhất để mọi việc được thực hiện đúng
là tự mình thực hiện.

“Tất cả đèn đều bật. Có vẻ ai đó đang ở trong nhà,” Sampson nói

khi chúng tôi bước ra khỏi xe. “Bây giờ đó có thể là ai nhỉ?”

“Có ba phán đoán. Hai phán đoán đầu không tính,” tôi lẩm bẩm.

Tôi vẫn đang bị ảnh hưởng của cảm giác khó chịu từ sáng sớm. Một
chuyến đi tới hang ổ của quỷ cũng sẽ chẳng có tác dụng gì.

“FBI. Có lẽ Efrem Zimbalist, Jr. đang ở đó,” Sampson đoán. “Có

thể họ đang quay Những câu chuyện có thật từ FBI.”

“Ta vào xem thôi.”
Chúng tôi đi vào tòa nhà và theo một cầu thang hẹp xoáy trôn ốc

dẫn lên trên. Đến tầng hai, những dây băng vàng bảo vệ hiện trường
đã được mắc thành hình dích dắc dẫn từ hành lang tới cửa căn hộ của
Soneji. Nơi này trông không giống như chỗ ở của “Thầy Chips”. Có lẽ
giống nơi ở của một Richard Ramirez hay sát thủ sông Green hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.