NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 63

“Đến giờ có gì đáng quan tâm không?” tôi hỏi Schweitzer. “Các

anh đã kiểm tra hết thư viện của hắn chưa?”

Schweitzer nói chuyện với tôi mà không ngước mắt khỏi chồng

sách anh đang rắc bột để tìm dấu vân tay. ”Mọi thứ đều đáng quan
tâm. Kiểm tra đống sách xếp dọc tường đi. Cũng phải tính đến chuyện
anh bạn bảnh chọe của ta đã lau sạch toàn bộ căn hộ chết tiệt này
trước khi đánh bài chuồn nữa.”

“Hắn đã làm tốt chứ? Đạt tiêu chuẩn của các anh không?”
“Làm tuyệt vời. Bản thân tôi có làm cũng không thể tốt hơn

được. Bọn tôi chưa tìm được một phần dấu vân tay nào ở bất cứ đâu.
Thậm chí không có trong bất kỳ một cuốn nào trong những cuốn sách
chết tiệt kia.”

“Có khi hắn đã đeo găng tay khi đọc,” tôi đề đạt.
“Tôi nghĩ có thể hắn đã làm thế. Tôi nghĩ anh đếch nên làm thế.

Nơi này được một tay chuyên nghiệp rắc bột rồi đấy, Alex.”

Bây giờ thì tôi đã cúi xuống gần vài chồng sách. Tôi đọc tựa trên

vài gáy sách. Hầu hết là sách phi hư cấu trong khoảng năm năm gần
đây.

“Một tên hâm mộ sách viết về những vụ án có thật,” tôi nói.
“Nhiều, rất nhiều những câu chuyện về các vụ bắt cóc,”

Schweitzer đáp. Anh ngước lên và chỉ tay. “Bên mé phải giường, gần
đèn đọc sách ấy. Đó là sách viết về các vụ bắt cóc.”

Tôi bước đến và nhìn lên những cuốn sách. Hầu hết là sách đánh

cắp từ thư viện ở Georgetown. Tôi cho rằng chắc hẳn Soneji có thẻ để
được vào tận giá sách. Hắn từng là sinh viên sao? Hay có thể là một
giảng viên?

Trên bức tường trống phía trên thư viện riêng toàn sách bắt cóc

của Soneji có dính vài tờ giấy in từ máy tính. Tôi bắt đầu đọc theo các
danh sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.